BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Trần Mục nằm nghỉ ngơi trên ghế ngủ, có Khương Phục Tiên ở bên cạnh, rất nhanh hắn đã chìm vào giấc ngủ. 

 Rừng trúc vắng lặng, gió đêm thanh mát. 

 Sáng sớm, tỉnh dậy, lúc Trần Mục ngồi dậy cả người khoan khoái, năng lượng trong cơ thể cũng tràn đầy hơn. 

 Giải đấu tông môn ngày thứ tư. 

 Vòng thi thứ bảy của các Kiếm Hậu. 

 Đối thủ của Trần Mục là Kiếm Hậu đỉnh phong Trương Hổ, tuổi hắn ta khá lớn, không còn trên Thanh Vân bảng, đã tu luyện nhiều năm, thực lực rất mạnh. 

 Trương Hổ chắp tay hành lễ: “Tiểu sư thúc, vãn bối tự biết không phải là đối thủ của ngài, làm phiền ngài đánh với vãn bối vài chiêu, để ta tìm ra chỗ thiếu sót.” 

 Hắn ta chủ động mở miệng khẩn cầu, Trần Mục cũng ngại từ chối, mỉm cười đáp ứng. 

 Sau khi trận đấu bắt đầu, Trần Mục không nhanh chóng kết thúc trận đấu mà thật sự đang gọt giũa. 

 Kiếm quang giao nhau, Trần Mục đối diện với Kiếm Hậu đỉnh phong chân chính đã có thể thành thạo chiến đấu. 

 Trận gọt giũa này khiến Trương Hổ ngộ ra rất nhiều, Trần Mục chỉ ra chính xác những chỗ thiếu sót của hắn, thái độ của các tiểu bối xung quanh đối với Trần Mục càng thêm cung kính. 

 Lúc trận đấu của Trần Mục kết thúc. 

 Triệu Phi Yến đã đấu xong trận từ sớm. 

 Trận đấu ở ngọn núi số hai bên cạnh kết thúc sớm, người chiến thắng là đệ tử Lý Thu của Hình Phạt các. 

 Người chiến thắng giữa Lý Thu và Trần Mục sẽ thách đấu với đệ nhất Kiếm Hậu của Lăng Vân tông là Thẩm Trạch. 

 Tuy nhiên sau khi Lý Thu giành chiến thắng đã trực tiếp xin chấp sự cho từ bỏ trận đấu tiếp theo, trận đấu buổi chiều của Trần Mục không cần chuẩn bị nữa, có thể trực tiếp tham gia trận chung kết được tổ chức vào trưa mai. 

 Sau khi Triệu Phi Yến nghe xong lập tức báo tin cho Trần Mục biết, ghen tỵ nói: “Tần sư thúc tốt với ngươi thật, ta nghe nói Liễu Mi Nhi bị phạt ở Hắc Nhai Diện Bích nửa năm.” 

 “Thảm quá!” 

 Trần Mục cười lắc đầu, có trừng phạt như vậy, hẳn là lần sau Liễu Mi Nhi sẽ không lơ là nữa. 

 “Ngày mai ngươi có một trận ác chiến, vẫn nên quay về nghỉ ngơi trước đi, đợi khi ngươi thắng trận đấu, đến lúc đó nhớ mời ta uống rượu ăn thịt nướng.” 

 “Không thành vấn đề.” 

 Trần Mục cười đồng ý. 

 Hắn cũng mong đợi cuộc đối đầu ngày mai. 

 Thắng hay không không hề quan trọng, chỉ cần có thể lấy được Hạo Nhiên Kiếm Ý là được, không biết Hạo Nhiên Kiếm Ý có tốc độ tăng như thế nào. 

 Trận đấu kết thúc. 

 Trần Mục trở về Ngạo Kiếm phong. 

 Trên núi không có bóng dáng của Khương Phục Tiên. 

 Đối với thắng bại trong trận chung kết, Trần Mục muốn biết quan điểm của sư phụ, cho nên lập tức tới Trích Tinh phong. 

 Trích Tinh phong giống như thế ngoại đào nguyên, xử lý xung quanh trông còn có sinh cơ hơn Ngạo Kiếm phong, cây cối tốt tươi, trong núi trăm hoa nở rộ. 

 Tô Mân nhàn nhã ngồi trước nhà trúc, ông ta ở dưới mái hiên hóng mát, trong tay bưng chén trà, trong mắt là gió thổi mây bay. 

 Trần Mục đi tới trước người Tô Mân, khom người hành lễ, nói: "Sư phụ." 

 "Ngồi đi." 

 Mặt mũi Tô Mân hiền lành. 

 Ông ta cũng rót cho Trần Mục một tách trà. 

 Trần Mục ngồi xuống, bưng trà thảo dược lên uống một ngụm nhỏ, là lá trà bình thường vị có chút đắng chát, sau khi uống xong trong miệng sinh ra một chút vị ngọt, đến cuối cùng vẫn là vị đắng. 

 "Con có tâm sự?" 

 Tô Mân nhìn ra Trần Mục có phiền não. 

 Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư phụ, nếu ngày mai thua trận liệu có khiến ngài mất mặt không?" 

 Tô Mân thất thần một lát, ông ta nhìn về phía Ngạo Kiếm phong rồi khẽ lắc đầu: "Vi sư hy vọng sau này con thắng không kiêu, bại không nản, cho dù gặp phải thất bại lớn hơn nữa thì cũng có thể tiếp tục dũng cảm." 

 Trần Mục nhìn sư phụ, trong mắt ông ta mang theo tiếc hận, cho dù đã qua nhiều năm vẫn không thể quên, sư huynh ra đi là đả kích rất lớn đối với ông ta. 

 "Tần sư tỷ của con bảo ngày mai ta đi xem thi đấu, đến lúc đó không cần phải áp lực." Tô Mân rót trà, cười nói. 

 Nhất thời áp lực của Trần Mục to như núi, thua trước mặt người khác cũng không sao cả, nhưng mà thua trước mặt sư phụ, vậy thì phải xin lỗi lão nhân gia rồi. 

 "Sư phụ, ngài vẫn nên nghỉ ngơi ở Trích Tinh phong, chúng ta thi đấu rất náo loạn, không đáng để ngài ra khỏi núi." Vẻ mặt của Trần Mục nghiêm túc. 

 Tô Mân uống trà, thản nhiên nói: "Có vài người, không gặp nữa, cũng khó gặp lại, chắc hẳn Hồng sư huynh của con cũng rất mong chờ trận đọ sức này." 

 Trần Mục nghĩ đến Hồng sư huynh ở Huyền Thưởng các, ông ta cũng là sư huynh của Khương Phục Tiên: "Sư phụ, ngài nói Hồng sư huynh sắp đi?" 

 "Đúng vậy." 

 "Chúng ta là phàm nhân." 

 "Sinh lão bệnh tử là bình thường." Tô Mân buông chén trà xuống, vẻ tiếc hận trong ánh mắt càng nồng đậm. 

 Trần Mục kinh hô: "Hồng sư huynh thật là lợi hại, thiếu chút nữa Khương sư tỷ bị hại? Tà tông là cái gì?" 

 Tô Mân vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tà tông ở Tây Hoang bồi dưỡng ra rất nhiều tà tu, bọn họ dựa vào việc thôn phệ lực lượng kiếm tu khác để nhanh chóng tăng sức mạnh, thủ đoạn này cực kỳ ác độc." 

 "Lá gan thật là lớn!" Trần Mục nhíu mày, sau này đụng phải tà tu, đương nhiên phải đánh cho chết. 

 Tô Mân trầm giọng nói: "Năm đó, sự kiện kia liên lụy tới rất nhiều thế lực siêu cấp, tra ra ở phía sau có rất nhiều tông môn cũng tham dự, sư huynh tức giận trực tiếp xuất sơn, tàn sát thế lực Hoang Châu, thậm chí có tông chủ của thế lực siêu cấp cũng bị sư huynh giết chết."

Bình luận

Truyện đang đọc