BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Hai thanh kiếm va chạm ở cự ly gần. 

 Mặc dù Khương Phục Tiên có hai thanh kiếm, nhưng ở trước mặt bạch y Kiếm Tiên lại chỉ có thể bị ép phòng ngự, nàng ta không ngừng vừa đánh về chỗ cao vừa rút lui. 

 Sức mạnh thể xác của họ rất khác nhau. 

 Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra. 

 Hắn nhìn thanh bản mệnh kiếm không ngừng sụp đổ của bầu trời, xung quanh kim quang tràn ngập, có vật chất thần bí rơi xuống: "Có lẽ phá hỏng thanh bản mệnh kiếm kia, có thể bức lui bạch y Kiếm Tiên." 

 Trần Mục muốn giúp Khương Phục Tiên. 

 Trên ngọn núi xuất hiện Long Ngâm. 

 Trần Mục đang tích lực, hắn sử dụng Long Ngâm Kiếm Thế, xung quanh có kim sắc hỏa diễm, dùng Hạo Nhiên Kiếm Ý rút sạch toàn bộ năng lượng toàn thân. 

 Thanh Vân kiếm mang theo hồ quang điện, có kim sắc du long quấn quanh, lực lượng khủng bố khiến cho không gian cũng vặn vẹo, đá vụn trên cao núi chấn động. 

 "Không được nhúc nhích!" 

 Bạch Thanh Hoan quát lớn. 

 Nàng ta vừa mới chú ý tới chiến trường đột nhiên phát hiện Trần Mục bên cạnh muốn xuất kiếm, lập tức nhắc nhở. 

 Nhưng mà đã quá muộn. 

 Tiếng sấm vang lên, xen lẫn long ngâm, Thanh Vân kiếm gào thét mà ra, trong chớp mắt vọt lên trời cao, muốn phá hủy thanh bản mệnh kiếm kia. 

 Phía sau Tiên Môn xuất ra u ám tiên kiếm. 

 Hai thanh kiếm va chạm ở trên cao. 

 Tiếng nổ mạnh vang lên, Thanh Vân kiếm rơi xuống như sao băng, thanh u ám tiên kiếm kia mang theo năng lượng kinh khủng đánh thẳng vào Trần Mục. 

 Thanh kiếm đó quá nhanh. 

 Băng Hồn theo sát phía sau. 

 Hai thanh kiếm va chạm trên không trung. 

 Trong lòng Trần Mục khiếp sợ, sau Tiên Môn còn có Kiếm Tiên, vì sao hắn ta không xuất hiện? Hắn ta không thể sao? Hay là nói bạch y Kiếm Tiên là đủ rồi? 

 Không có Băng Hồn, chỉ có Tuyết Phách nên Khương Phục Tiên gặp càng nhiều bất lợi, nàng ta không rút lui về phía sơn mạch Táng Tiên, ngược lại không ngừng xông lên không trung. 

 Trong một khắc, Khương Phục Tiên đã chạy lên bầu trời vạn trượng, nhưng bạch y Kiếm Tiên càng nhanh hơn: "Ha ha, ngươi không trốn thoát được đâu." 

 Khương Phục Tiên xoay người lại, y phục màu tuyết biến thành giáp mộc màu bạc, nàng ta đeo mặt nạ băng ngọc, bằng giáp lan ra khắp toàn thân, sau đó tay cầm trọng kiếm Tuyết Phách. 


 Khương Phục Tiên chuẩn bị quyết chiến ở nơi này, cho dù là Kiếm Tiên, nàng ta cũng không sợ hãi. 

 Bạch y Kiếm Tiên thuấn di đến. 

 Khương Phục Tiên vung kiếm, lực lượng của nàng ta đột nhiên tăng vọt, hai thanh tiên kiếm không ngừng va chạm, cả bầu trời chấn động, vẻ mặt của bạch y Kiếm Tiên kinh ngạc. 

 "Huyết mạch đặc biệt?" 

 Khương Phục Tiên không trả lời, nàng ta mặc bằng giáp, giống như nữ chiến thần, Tuyết Phách dễ dàng xé rách không gian, bạch y Kiếm Tiên mặc dù có thể thuấn di để tránh né, nhưng thời gian nửa nhánh hương đã qua, hắn căn bản không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ. 

 Tốc độ sụp đổ của bản mệnh kiếm càng ngày càng nhanh, cường giả phía sau Tiên Môn không có cách nào mở ra Tiên Môn, bây giờ bạch y Kiếm Tiên phải tranh đoạt từng giây từng phút. 

 "Giết hắn cũng được." 

 Phía sau Tiên Môn có âm thanh vang lên. 

 Bạch y Kiếm Tiên chú ý tới Trần Mục, khóe miệng mang theo nụ cười, vậy thì dễ hơn rất nhiều, trong chớp mắt hắn đã biến mất ở trên cao. 

 Khương Phục Tiên kinh hãi. 

 Bạch y Kiếm Tiên xuất hiện ở sơn mạch Táng Tiên. 

 "Ta sẽ đốt thêm giấy cho ngươi." 

 Bạch Thanh Hoan nhận thấy nguy hiểm nên đã bỏ chạy trước, nàng ta cảm thấy lần này Trần Mục phải chết không cần hoài nghi. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng sợ tới mức run rẩy, Trần Mục chỉ có thể ném chúng ra ngoài. 

 Khương Phục Tiên thất thần, nàng ta muốn dẫn bạch y Kiếm Tiên ra, hấp dẫn lực chú ý của hắn ta, không nghĩ đến Trần Mục vẫn bị theo dõi. 

 Nàng ta bị buộc phải vung kiếm chém về phía bạch y Kiếm Tiên. 

 Nhưng mà bạch y Kiếm Tiên né tránh tương đối nhanh, trong chớp mắt đã tiếp cận Trần Mục, Khương Phục Tiên hoàn toàn không có khả năng chạy tới bên cạnh Trần Mục. 

 Đối với cường giả phía sau Tiên Môn mà nói, giải quyết Khương Phục Tiên là kết quả tốt nhất, cho dù không được, giải quyết Trần Mục cũng là lựa chọn không tồi. 

 Bây giờ Trần Mục phải chết không cần hoài nghi. 

 Khương Phục Tiên chạy về với tốc độ tối đa, giống như sao băng màu tuyết, nhanh hơn cả Kinh Thần, nhưng so với bạch y Kiếm Tiên có thể thuấn di mà nói thì quá chậm. 

 Trần Mục mỉm cười. 

 Hình ảnh này càng khiến cho Khương Phục Tiên khó chịu, trong đôi mắt màu xanh biếc của nàng ta mang theo huyết sắc. 

 Bạch y Kiếm Tiên đi tới trước mặt Trần Mục. 

 Trong mắt hắn ta mang theo đùa cợt. 

 Xoẹt! 

 Ngân mang rực rỡ chém ra. 

 Trên người bạch y Kiếm Tiên có một đường máu, đôi mắt của hắn ta trợn tròn, sau đó ngửa mặt ngã xuống. 

 Thiên địa yên tĩnh, ngân mang đi tới đâu sơn mạch bị san bằng thành bình địa đến đó, cho đến khi đánh mấy trăm dặm ngân mang mới bắt đầu tiêu tán. 

 Bạch Thanh Hoan chạy trốn phía xa, nàng ta phát hiện vị trí kiếm quang chém ra không đúng lắm, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt mang theo hoảng sợ. 

 "Kiếm Tiên ngã xuống!" 

 Kiếm Tiên mạnh hơn phàm trần rất nhiều lần, nhưng bạch y Kiếm Tiên lại ngã ở trần thế. 

 Trong tay Trần Mục nắm ngọc bội màu tuyết chia làm hai nửa, ngay cả hắn cũng không ngờ ngọc bội màu tuyết của Khương Phục Tiên lại có uy lực như vậy. 


 Trần Mục hiểu được nỗi lo lắng của Khương Phục Tiên, nhưng mặt đất chấn động kịch liệt khiến hắn phục hồi tinh thần lại, xuất hiện quang mang chói mắt bên ngoài tầng tầng huyền băng. 

 Bạch y Kiếm Tiên trước khi chết đã thúc dục bản mệnh kiếm, đây là muốn đồng quy vu tận cùng với hắn ta. 

 Toàn bộ sơn mạch Táng Tiên bị san bằng bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, Khương Phục Tiên ôm chặt Trần Mục, quanh thân không ngừng phóng thích năng lượng băng tuyết. 

 Ở trước mặt năng lượng khủng bố tấn công Huyền Băng có dày hơn nữa cũng đang bị hòa tan, rất nhanh Huyền Băng đã tan chảy hết sạch, khu vực trăm dặm cũng bị san phẳng. 

Bình luận

Truyện đang đọc