BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Chương 242: Về nhà (1) 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn ngồi bên vách núi. 

 Đại Tráng nằm sấp sau lưng bọn họ, gió nhẹ thổi lên bộ lông mềm mại, có vẻ uy vũ bá đạo, nó nhìn chằm chằm bốn phía, bảo vệ Trần Dĩnh và Trần Hãn. 

 Trần Dĩnh đưa bàn tay nhỏ bé vào túi áo, nàng ta lấy hai viên kẹo ra, mỉm cười ngọt ngào nói: "Cho đệ." 

 "Cám ơn tỷ tỷ." 

 Trần Hãn và Trần Dĩnh ngồi trên ngọn núi ăn kẹo, hai người bọn họ mỗi ngày đều chạy ra ngoài chơi. 

 So với Trần Mục trưởng thành sớm, Trần Dĩnh đến bây giờ vẫn là đứa nhỏ ham chơi, ở gần Hắc Thạch thành thường xuyên có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. 

 Ăn kẹo xong. 

 Trần Hãn cầm cành cây trên ngọn núi. 

 Nó vung cành cây luyện kiếm trên ngọn núi, còn có kiếm quang màu lam xuất hiện, Trần Hãn chưa tới bảy tuổi đã là Thất phẩm Kiếm Tông. 

 Trần Dĩnh không thích luyện kiếm, Trần Hãn từ nhỏ đã thích luyện kiếm, hơn nữa còn rất khắc khổ: "Tiểu Hãn, sao đệ biết mấy chiêu này." 

 Trần Hãn gãi gãi đầu, cười trả lời: "Nhị ca chỉ dạy đệ mấy chiêu này, huynh ấy nói tham nhiều không nhuyễn được, bảo đệ luyện mấy chiêu này cho tốt." 

 "Ai, Nhị ca hàng năm đều về nhà thăm chúng ta, ca ca lại năm năm không có về nhà." Trần Dĩnh bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất. 

 Trần Hãn nhìn Trần Dĩnh, nói: "Tỷ tỷ, đừng buồn, Tam ca sẽ trở về." 

 Trần Dĩnh lau mắt. 

 Đại Tráng ngẩng đầu vươn người lên. 

 Ánh sáng vàng rực rỡ rơi trên đỉnh núi. 

 Đại Tráng đứng dậy vẫy đuôi, trong mắt mang theo hưng phấn, Trần Dĩnh và Trần Hãn đều kích động nói không nên lời, Trần Mục đưa tay về phía muội muội. 

 Trần Dĩnh nhảy xuống từ trên người Đại Tráng. 

 Trần Mục ôm muội muội, vẻ mặt tươi cười nói: "Dĩnh Dĩnh, sao muội lại nặng như vậy?" 

 "Ca ca." 

 Trần Dĩnh lại kích động khóc. 

 Vừa nhớ ca ca, ca ca đã trở về rồi. 

 "Tam ca." 

 Trần Hãn cũng mang theo kích động. 

 Khi còn bé ký ức về Trần Mục rất mơ hồ, nhưng Trần Hạo đã từng nói cho hắn vô số chiến tích huy hoàng của Trần Mục, các loại chuyện quét ngang tiểu bối Hắc Thạch thành đến giết chết Lang Vương. 

 Trần Mục chính là thần tượng của hắn. 

 "Tiểu Hãn." 

 "Thật lợi hại." 

 "Cũng đã đến Kiếm Tông đỉnh phong." 


 Trần Hãn nhếch miệng cười rất vui vẻ. 

 Trần Dĩnh mang theo nức nở nói: "Mẫu thân nói ca ca có việc, Dĩnh Dĩnh vẫn luôn chờ ca ca về nhà." 

 Trần Mục khẽ vuốt ve lưng Trần Dĩnh, dịu dàng nói: "Xin lỗi, đều là lỗi của ca ca." 

 Trần Dĩnh lắc đầu. 

 Trần Mục lau nước mắt trên mặt muội muội, cảm giác nàng ta chỉ mới năm sáu tuổi, cười nói: "Thời gian không còn sớm, ta dẫn các ngươi về nhà." 

 Hắn trực tiếp ôm Trần Dĩnh và Trần Hãn trở về Trần gia, quy mô Trần gia lớn hơn gấp mấy lần so với trước kia, cả Trần phủ cũng đã được cải tạo. 

 "Phụ thân! Mẫu thân!" 

 Vẻ mặt của Trần Mục hưng phấn. 

 Trần Nghiêm đang ở nhà với Đường Uyển. 

 Phụ mẫu còn trẻ hơn nhiều trong tưởng tượng của hắn. 

 Thấy con trai lớn trở về hai vợ chồng vô cùng kích động, Trần Nghiêm ôm Trần Mục: "Mục Nhi, qua hai năm nữa con khẳng định còn cao hơn phụ thân." 

 Đường Uyển mỉm cười đứng dậy, nhưng mà bụng của bà rất to, xem ra mang thai bảy tám tháng, Trần Mục có chút ngoài dự liệu, trước kia mẫu thân nói mang đứa nhỏ sẽ mệt mỏi, còn tưởng bà sẽ không sinh con nữa. 

 Trần Mục dùng Pháp Nhãn Kim Đồng lặng lẽ nhìn đứa nhỏ trong bụng Đường Uyển, đứa bé kia mới mấy tháng đã phát triển đầy đủ, trong huyết quản có rất nhiều vật chất màu vàng tồn tại. 

 Đứa bé rất phi thường. 

 Nhưng không may, đó là bé gái. 

 Nếu như là con trai, Trần Mục còn có thể nghiêm khắc hà khắc với nó, bồi dưỡng nó thành thiên kiêu, nếu như là con gái, vậy thì chỉ có thể yêu thương. 

 Trần Mục không nói tin tức này cho cha mẹ, nếu biết trước là nam hay nữ sẽ không bất ngờ, vẫn là để cho bọn họ chậm rãi chờ đợi đi. 

 "Mục Nhi." 

 Đường Uyển vuốt ve mặt Trần Mục, trong mắt đày lệ quang, gần đây bà ta thường nhớ hắn. 

 Trần Nghiêm vui vẻ nói: "Mục Nhi, sân sau này chính là chuẩn bị cho con, Lang Nguyệt thường xuyên đến quét dọn, bây giờ con có thể vào ở." 

 "Cám ơn phụ thân." 

 Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười, nghĩ thầm buổi tối có thể để Khương Phục Tiên đến viện hắn nghỉ ngơi. 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn đều nhìn Trần Mục, hàng năm hắn về nhà đều mang theo rất nhiều đồ ăn. 

 Trần Mục không biết bọn họ đang chờ mong, mang theo hai người đứa nhỏ đến nhà thúc thúc ở cách vách. 

 Nhà thúc không muốn có con nữa, bọn họ ngược lại còn đang lo lắng làm thế nào để gả tỷ tỷ Trần Hi ra ngoài, tuổi của đại tỷ ở Bắc Hoang đã không tính là trẻ. 

 Sau đó lại mang theo tiểu bối đến thăm gia gia. 

 Trần Thiên Nam càng sống càng trẻ, bây giờ đã là Ngũ phẩm Kiếm Hậu, có thể nói là một năm một phẩm, vốn dự định đưa toàn bộ tài nguyên cho tiểu bối, nhưng sau này phát hiện tài nguyên quá nhiều, tiểu bối cũng dùng không hết. 

 "Tiểu Mục." 

 "Càng lớn càng anh tuấn." 

 "Gia gia, mấy năm nay cháu trai lang bạt ở bên ngoài, không có thời gian về nhà thăm gia gia." 

 Trần Thiên Nam cười lắc đầu: "Không sao cả, mấy năm nay sư tỷ ngươi thường xuyên đến Hắc Thạch thành thăm chúng ta, mặc dù không lộ diện, nhưng mỗi lần đều tặng rất nhiều lễ vật." 

 "Sư tỷ đã tới rồi?" 

 "Ngoại trừ nàng ta ra, chẳng lẽ sẽ có người khác chuẩn bị điểm tâm và y phục cho chúng ta?" 

 Trần Mục không nhịn được cười rộ lên. 

 Lúc trước Trần Mục còn hỏi Khương Phục Tiên, muốn nàng ta giúp đỡ thăm phụ mẫu nhưng bị nàng ta từ chối, không nghĩ nàng ta vẫn đến thăm. 

 Vào ban đêm. 

 Gia đình Trần gia đoàn tụ. 

 Mọi người đang ăn tối cùng nhau. 

 Cả gia đình cười nói vui vẻ trên bàn. 

 Trần Uy cười hỏi: "Mấy năm không gặp, bây giờ Tiểu Mục đã là cảnh giới gì?" 

 "Kiếm Hoàng." 


 Trần Dĩnh vừa ăn hai chén đã buông đũa xuống. 

 Trần Mục mỉm cười nhắc nhở: "Lần này trở về gấp quá, ca ca không mang theo điểm tâm." 

 Trần Dĩnh đỏ mặt, bưng chén lên ăn thêm một chén cơm lớn, Trần Mục còn gắp cho nàng ta rất nhiều thịt, xung quanh tổ trạch đều có thể nghe được tiếng cười. 

 Cơm nước xong, Trần Mục, Trần Dĩnh và mẫu thân tản bộ trong sân, có bọn nhỏ làm bạn, bà ta cảm thấy rất hạnh phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc