BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 “Được ạ, đại ca!” 

 Tiểu Côn và Thất Thất ngoan ngoãn hơn Tiểu Bạch, bọn chúng có lực lượng cường ngạnh, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng không thể động vào bọn chúng. 

 Trần Dao đến bên cạnh Khương Phục Tiên: “Phục Tiên tỷ tỷ, tỷ có thể ở lại Trần gia chơi thêm vài ngày được không?” 

 Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ và ca ca muội phải đi đến tinh không.” 

 Trong mắt Thất Thất mang theo hiếu kỳ nói: “Tinh không? Hai người muốn đến chinh chiến ở sâu trong tinh không?” 

 “Không, chúng ta phải đến Thần vực, là lãnh địa cuối cùng của Thần tộc.” Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu. 

 Thất Thất hơi thất vọng, nàng ta mong đợi nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, nếu hai người có tin tức gì của cha muội thì nhất định phải nói cho muội biết.” 

 “Cả cha ta nữa.” 

 Trong đôi mắt to của Tiểu Côn tràn đầy hy vọng. 

 “Được, nếu như có tin tức của bọn họ, chúng ta chắc chắn sẽ nói với mọi người.” 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đúng lúc rảnh rỗi nên bọn họ chỉ điểm cho Trần Hãn và Trần Dao tu luyện, hai người học rất nghiêm túc, tiến bộ vô cùng nhanh. 

 Trần Dao đã sắp đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, huyết mạch của cô bé mạnh hơn Trần Mục ở cùng giai đoạn đó, nhưng vẫn không đột phá cảnh giới nhanh bằng Trần Mục năm đó. 

 Trần Mục vốn không mong đợi bọn họ đột phá quá nhanh, Trần Dao và Trần Hãn có thời gian và tài nguyên để tạo nền tảng vững vàng, thăng cấp vững chắc mới có thể càng mạnh mẽ hơn. 

 Ban đêm. 

 Mọi người tập trung ở tổ trạch Trần gia. 

 Bây giờ mọi người rất khó có thể ăn tối cùng nhau, cảnh giới càng tăng lên thì bọn họ cũng ăn rất ít, lần này là để chúc mừng Trần Đồng và Trần Tô ra đời nên người trong tộc Trần gia lại đoàn tụ cùng nhau. 

 Trên mặt Trần Thiên Nam tràn ngập nụ cười vui sướng, hốc mắt ẩm ướt, đó là nước mắt vui sướng, bốn thế hệ cùng sống dưới một mái nhà, tận mắt được nhìn thấy Trần gia lớn mạnh. 

 Trần Hi và Trần Dĩnh lần lượt bế Trần Đồng và Trần Tô, hai đứa không khóc cũng không làm ồn, đang yên tĩnh ngủ say, Trần Uy và Từ Yến khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu. 

 Tạ Nhã và Trần Hạo hoàn thành nhiệm vụ của phụ mẫu, đối với bọn họ mà nói thì nuôi dưỡng hài tử trưởng thành lại là nhiệm vụ mới càng khó khăn hơn, muốn nhẹ nhàng tu luyện giống như lúc trước hiển nhiên là không thể. 

 Trần Hi và Từ yến ở nhà, Trần Dĩnh cũng không cần phải tu luyện, bọn họ có nhiều thời gian giúp chăm sóc hài tử, Trần Hạo và Tạ Nhã có thể thoải mái hơn rất nhiều. 

 Trên bàn cơm rất náo nhiệt, Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau nở nụ cười, bọn họ biết buổi đoàn tụ như thế này có thể phải đợi rất nhiều năm mới có thể có lại. 

 Ăn cơm xong, Trần Mục đi tản bộ cùng gia gia trong tổ trạch: “Gia gia, trong giới chỉ này có một số tài nguyên tu luyện, ngài cầm lấy để cho mình dùng.” 

 Trần Thiên Nam không tiện từ chối Trần Mục, ông ta biết Trần Mục phải đi xa, nở nụ cười hòa nhã nói: “Không cần phải lo lắng về Trần gia, yên tâm làm chuyện của các ngươi đi.” 

 “Gia gia, sư tỷ đã bàn bạc với con, lần sau khi trở về Vạn Tượng đại lục nàng ấy sẽ công khai hôn ước với bên ngoài.” Trần Mục cười nói. 

 Nghe đến đây, Trần Thiên Nam càng phấn chấn: “Tốt quá, gia gia đợi các ngươi quay lại!” 

 Khương Phục Tiên ở cạnh Đường Uyển, hai người tản bộ trong hoa viên của Trần gia. 

 “Bá mẫu, ta và sư đệ dự định sau khi trở lại từ tinh không sẽ công khai hôn ước, chắc là sẽ thành hôn sau khi công khai hôn ước.” Khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên hơi hồng lên. 

 “Tốt, tốt, tốt.” 

 Vẻ mặt Trần Uyển kích động gật đầu, nước mắt bà cũng sắp tràn cả ra ngoài, nhìn thấy Trần Hạo đã có hài tử, trong lòng rất ngưỡng mộ, nghe thấy những lời này của Khương Phục Tiên thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều. 

 Đêm khuya. 

 Trần gia lại trở về yên tĩnh. 

 Trần Đồng và Trần Tô nằm trong nôi, ngọc bội trong ngực chúng phát ra ánh sáng vào ban đêm. 

 Trần Hạo và Tạ Nhã gồi xổm bên cạnh nôi, bọn họ nhìn hài tử, trong mắt tràn đầy dịu dàng. 

 Trong rừng cây ở gần Trần gia, Đại Tráng nằm dưới đất canh giữ bảo vệ cho Trần gia, Tiểu Hắc nằm trên đầu Đại Tráng, Tiểu Bạch nằm trên người Tiểu Hắc. 

 Tiểu Côn đi theo Trần Hãn vào phòng nghỉ ngơi, Thất Thất theo Trần Dĩnh ngủ nướng. 

 Trần Dao ngồi khoanh chân trong diễn võ trường một mình, cô bé thường xuyên tu luyện suốt đêm, cảnh giới tăng lên rất nhanh. 

 Hầu hết những người còn lại của Trần gia đều đang nghỉ ngơi. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi, nhìn xuống toàn bộ Trần gia: “Phu quân, nếu như chàng không nỡ thì có thể ở lại Trần gia chờ ta trở lại.” 

 “Sư tỷ, nàng cảm thấy có thể sao?” Trần Mục nhìn vị hôn thê, trong mắt mang theo ánh sáng. 

 Khương Phục Tiên cười nhẹ nói: “Đây là hành trình dài đằng đẵng, mong là sẽ có kết quả tốt.” 

 “Sư tỷ, hai người chúng ta coi như đến tinh không hưởng tuần trăng mật, thả lỏng thoải mái một chút.” Trần Mục cười nói đùa, hắn không có chút áp lực nào. 

 Khương Phục Tiên dịu dàng nói: “Cho dù người trong tộc của ta có công nhận chàng hay không thì chàng cũng là phu quân của ta, sư tỷ sẽ bảo vệ chàng cả đời.” 

 Trần Mục rất cảm động, dịu dàng nói: “Sư tỷ, ta sẽ không làm nàng thất vọng.” 

 Hai người ôm chặt lấy nhau dưới ánh trăng. 

 Ở diễn võ trường, Trần Dao mở đôi mắt màu vàng ra, cô bé nhìn đỉnh núi, khuôn mặt thanh tú hiện lên ý cười. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên nhận ra ánh mắt của Trần Dao, hai người nhanh chóng tách ra. 

 “Ca, lần sau trở về thì luận bàn với muội.” 


 Không gian ở gần thuyền tiên bị bóp méo, Trần Dao lẩm bẩm nói: “Ca, đợi đến khi huynh trở về chắc chắn muội có thể trở nên mạnh hơn.” 

 Thuyền tiên biến mất trong không trung. 

 Trong hư không, thuyền tiên mang theo bình phong kim sắc, bọn họ tiến về tinh không với tốc độ nhanh nhất. 

 Khương Phục Tiên nhẹ nhàng nói: “Phu quân, chúng ta phải đến Phi Thăng địa trước, sử dụng đại hình truyền tống trận của nơi đó để đi đến chỗ sâu trong tinh không.” 

Bình luận

Truyện đang đọc