BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 Hồng Phong cũng đi tới khu vực gần ngọn núi, tiểu bối xung quanh đều cung kính hành lễ, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão ra ông ta là tiền bối lớn tuổi nhất. 

 Đại đa số bọn họ đều chỉ biết Hồng trưởng lão, nhưng chưa từng nghe truyền thuyết về ông ta. 

 "Sư huynh." 

 "Bái kiến tông chủ." 

 Khương Phục Tiên đứng dậy tỏ vẻ tôn kính. 

 Trong mắt Hồng Phong mang theo ý cười, ông ta khom người về phía xa hành lễ, trưởng lão xung quanh đều nhao nhao đứng dậy, lão giả áo bào trắng đạp không mà đến. 

 Kiếm Thánh Tô Mân. 

 Cường giả sống sót từ thời đại trước. 

 Tất cả người trên dưới Lăng Vân tông đều khom người hành lễ, mọi người đồng thanh hô: "Cung nghênh Thái thượng trưởng lão." 

 Tô Mân già nhưng vẫn tráng kiện, ông ta ngồi ở bên trái Khương Phục Tiên, các trưởng lão còn lại nhao nhao ngồi xuống. 

 Huyền Phù đảo còn có rất nhiều vị trí trống không, nhưng chỉ có mười người, bởi vì hiện tại người Lăng Vân tông có tư cách ngồi ở nơi này chỉ có mười một người, mà một người lại không có ở chỗ này. 

 Nhớ năm đó khi Lăng Vân tông cường thịnh, Kiếm Hoàng đỉnh phong cũng không có tư cách ngồi ở trên này. 

 Thẩm Trạch bước lên lôi đài trên đỉnh núi, hắn ta giành được sự hoan hô của các tiểu bối xung quanh, hắn ta nhiều lần là quán quân, đệ nhất Kiếm Hậu tiểu bối. 

 Cho dù thắng hay thua. 

 Hắn ta vẫn là Tuyệt Thế Thiên Kiêu. 

 Thẩm Trạch nhướng đôi mày kiếm, hắn ta nhìn thấy sư tôn ngồi trên Huyền Phù đảo thì ánh mắt nóng bỏng, trận chiến này cho dù có như thế nào, đều phải lấy được. 

 Trần Mục ngự kiếm đến. 

 Tiếng reo hò của các tiểu bối càng thêm mãnh liệt. 

 Khương Phục Tiên có chút ngoài dự đoán, trong mắt Tô Mân mang theo nụ cười, Trần Mục ngự trên thanh kiếm Vô Song. 

 Bá Kiếm Vô Song đã nhiều năm đóng bụi, nhưng bây giờ bụi sạch tỏa sáng, chiếu khắp núi sông vạn cảnh. 

 Thanh kiếm kia đã từng cực kỳ huy hoàng, các cường giả tiền bối vẫn còn ấn tượng. 

 Bọn họ nhìn Trần Mục ngự kiếm mà đến, đứa trẻ đang lớn mặc bào phục trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ vẫn còn là trẻ con, nhưng đôi mắt lại sống động hữu thần. 

 Cả người Trần Mục có khí chất thiên kiêu khó có thể xem thường, tiểu bối ở ngọn núi gần đó đều chủ động nhường đường cho hắn, trong mắt bọn họ mang theo cung kính. 

 Trên Huyền Phù đảo. 

 Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày lại, nàng ta có thể cảm nhận được chiến ý trên người Trần Mục, khẽ lắc đầu, có chút bất đắc dĩ, nhưng ý cười trong mắt vẫn như trước. 

 Hốc mắt Tô Mân hơi ướt, ông ta nhìn thấy Trần Mục sử dụng thanh kiếm này rất là vui mừng. 

 "Thật tốt." Khuôn mặt già nua của Hồng Phong tràn đầy tươi cười, cứ như là nhìn thấy Khương sư muội năm đó, bọn họ quật khởi đều là vạn người chú ý. 

 Sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Trần Mục, Hồng Phong bỗng nhiên nhìn trái nhìn phải, sau đó lắc đầu một cách mất mác, nhỏ giọng nói trong lòng: "Nhưng hôm nay, ai có thể làm Hộ Đạo giả của Trần Mục?" 

 Tô Mân là Hộ Đạo giả của Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên là tông chủ, trên người bọn họ gánh vác rất nhiều, rõ ràng không cách nào làm Hộ Đạo giả cho Trần Mục. 

 Con đường tương lai của Trần Mục sẽ vô cùng nguy hiểm. 

 Trên đỉnh núi số một. 

 Trần Mục vững vàng đáp xuống lôi đài. 

 Ánh mắt Thẩm Trạch nóng bỏng, hắn ta chắp tay với Trần Mục, cung kính nói: "Bái kiến tiểu sư thúc." 

 Trần Mục mỉm cười lại. 

 【Kiểm tra thành công】 

 【Chúc mừng đạt được Hạo Nhiên Kiếm Ý】 

 Cả người Trần Mục tản ra Hạo Nhiên Kiếm Ý. 

 Cỗ Kiếm Ý này phát ra từ trong cơ thể hắn, toàn bộ linh kiếm trong Lăng Vân tông cũng chấn động theo. 

 Những tiểu bối ở đỉnh núi phía xa quan sát trận đấu đều nắm chặt bội kiếm, sợ kiếm của mình đột nhiên bay ra ngoài, tiểu bối Kiếm Hậu đều mạnh mẽ khống chế linh kiếm dưới chân, ngay cả tiểu bối Kiếm Vương cũng cảm giác bội kiếm của mình sắp lao ra ngoài. 

 "Hạo Nhiên Kiếm Ý!" 

 Vẻ mặt Kim Viễn Sơn khiếp sợ. 

 Tằng Trường Sinh và Tần Nghê Thường cũng mở to đôi mắt, ngay cả Tô Mân và Khương Phục Tiên cũng cảm thấy ngoài dự đoán, ở tuổi này đã lĩnh ngộ được hai đạo Kiếm Ý, có thể so sánh với Thiên Kiêu Kinh Diễm thế gian thời viễn cổ. 

 Trần Mục phát hiện Hạo Nhiên Kiếm Ý hấp thu kiếm khí trên người tiểu bối ở gần đó, vô số tiểu bối đều tập trung về phía hắn. 

 Triệu Phi Yến cảm thấy rất thú vị, nàng ta lấy thanh Khinh Ngữ ra, thanh trường kiếm màu tuyết kia bay về phía Trần Mục, sau đó Tiêu Vân và Diệp Hoành cũng lấy bội kiếm của mình ra, hai thanh linh kiếm theo sát phía sau. 

 Càng ngày càng nhiều tiểu bối lấy bội kiếm của mình ra, tiểu bối Kiếm Hậu cần ngự kiếm phi hành, thật sự không có cách nào đem linh kiếm cho mượn được, chỉ có thể lấy kiếm khí trong cơ thể ra cho mượn. 

 Những ngọn núi gần đó, vô số linh kiếm bay lên trời, toàn bộ những thanh kiếm này đều tập trung về phía Trần Mục, các tiểu bối đồng ý buông tay, bọn họ đồng ý đem sức mạnh cho Trần Mục mượn. 

 Thẩm Trạch nhìn tiểu sư thúc, lại nhìn linh kiếm đầy trời, cỗ Kiếm Ý cường đại kia khiến cho thân thể của hắn ta cứng ngắc, ở trước mặt lực lượng khủng bố như vậy, rõ ràng hắn ta không có phần thắng. 

 Ngay cả vẻ mặt của Lục Thanh Sơn cũng khiếp sợ, trận đấu còn chưa bắt đầu, Trần Mục đang làm cái gì vậy? 

 "Tuy là nói như thế, nhưng thân thể tiểu sư đệ có thể chịu đựng được sức mạnh kinh khủng như vậy sao?" 

 "Thân thể tiểu sư đệ rất bá đạo, kinh mạch vượt xa người thường, ta tin tưởng hắn có thể." 

 Các cường giả tiền bối đều đang thảo luận. 

 Tô Mân không khỏi lắc đầu, lúc trước ông ta nói thiên phú của Trần Mục chỉ có thể xếp thứ ba, bây giờ xem ra là lúc ấy ông ta nhìn sai rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc