BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 “Ca ca, bây giờ ta đi tu luyện ngay.” 

 Trần Dĩnh chạy đến chỗ cách đó không xa ngồi xếp bằng tu luyện, Tiểu Thất cũng học theo dáng vẻ của nàng ta ngồi xếp bằng hít thở. 

 Bắc Hoang, Trần gia. 

 Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường ngồi nói chuyện trong đình viện của Trần gia, lần này các nàng đến Trần gia vấn an người nhà của Trần Mục, quá trình rất thuận lợi. 

 Điều Tần Nghê Thường cảm thấy khá may mắn là Trần Mục không ở Trần gia, không cần phải nhìn bọn họ khoe ân ái. 

 “Sư tỷ, ta có thể quay về Lăng Vân tông trước được không, còn có rất nhiều chuyện cần ta xử lý.” 

 “Không vội, hai ngày nữa trở về xử lý.” 

 Khương Phục Tiên ở lại Trần gia một mình có chút không thoải mái, Tần Nghê Thường ở cùng sẽ không căng thẳng. 

 Tần Nghê Thường chỉ có thể tiếp tục chịu đựng giày vò. 

 Khương Phục Tiên đưa tay kéo cằm, nàng ta đang suy nghĩ ngày mai phải làm những gì, dạy bá mẫu và mọi người làm bánh ngọt, chỉ dẫn cho đám Trần Dao tu luyện, di chuyển truyền tống trận đến gần Trần gia. 

 Tần Nghê Thường thấy Khương Phục Tiên thất thần thì không khỏi lắc đầu, quả nhiên nữ nhân trong tình yêu đều sẽ ngốc đi, tông chủ cao cao tại thượng thế mà lại đích thân xuống bếp. 

 “Sư tỷ, sau khi tỷ và Trần Mục kết hôn, tỷ còn làm tông chủ của Lăng Vân tông nữa không?” Tần Nghê Thường tò mò hỏi. 

 Khương Phục Tiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sẽ không, sau khi kết hôn chắc chắn là muốn đi tiêu dao khoái hoạt.” 

 Nói đến đây, Khương Phục Tiên vẫn khá trông chờ vào cuộc sống sau này, nhưng nàng ta cũng hiểu rõ, bây giờ kết hôn vẫn còn quá sớm, vẫn còn rất nhiều chuyện rắc rối cần phải giải quyết, con đường phía trước dài và trắc trở, chỉ cần kiên cường bước tiếp thì sẽ đến được đích. 

 Trưởng bối của Trần Mục đều công nhận hôn ước của bọn họ, hiện giờ ở bên nhau là danh chính ngôn thuận. 

 Nghe thấy câu trả lời của Khương Phục Tiên, Tần Nghê Thường bỗng nhiên cảm thấy vị trí tông chủ hoàn toàn không hấp dẫn chút nào, chủ yếu là vì Khương Phục Tiên cũng sẽ không nhường lại vị trí tông chủ cho nàng ta, đáng tiếc, nam nhân ưu tú giống như tiểu sư đệ sau này khó mà xuất hiện nữa. 

 Nghĩ đến việc Khương Phục Tiên cũng đã chờ đợi mấy ngàn năm, Tần Nghê Thường không ngại mình đợi thêm nữa, có lẽ sau này vẫn có lựa chọn tốt hơn. 

 Khương Phục Tiên đến phòng của Trần Mục để nghỉ ngơi. 


 Không có Trần Mục làm ấm giường, Khương Phục Tiên không ngủ được, thầm nghĩ tiểu phu quân sao vẫn chưa về nhà. 

 Sáng sớm hai ngày sau. 

 Khương Phục Tiên đứng trong viện tử, trong tay nàng ta cầm nửa miếng tuyết ngọc ảm đạm, nếu như nửa miếng kia của Trần Mục ở gần đây thì tuyết ngọc sẽ sáng lên. 

 Tần Nghê Thường đi đến bên cạnh Khương Phục Tiên, trên mặt mang theo nụ cười, cung kính nói: “Sư tỷ, hay là tỷ ở đây tiếp tục đợi tiểu sư đệ, ta trở về trước.” 

 “Ta còn phải quay về chuẩn bị độ kiếp.” 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, nàng ta thu lại nửa miếng tuyết ngọc, nếu như Trần Mục ở nhà thì còn có thể ở lại Trần gia chơi hai ngày. 

 Tần Nghê Thường kinh ngạc, độ kiếp? Nếu như Khương Phục Tiên độ kiếp ở Tiên giới thì rất khó trở về, nếu như độ kiếp ở nhân gian, rất có khả năng đạo hạnh sẽ tiêu tan. 

 “Sư muội, ngươi ngây ra gì thế?” 

 “Sư tỷ, ta đang nghĩ, tỷ không thể lựa chọn độ kiếp ở nhân gian đấy chứ?” 

 Khương Phục Tiên mỉm cười, hờ hững nói: “Đúng vậy, ta chuẩn bị độ kiếp ở nhân gian.” 

 Trước kia Tần Nghê Thường cảm thấy Khương Phục Tiên sẽ đến Tiên giới để độ kiếp, bởi vì cảnh giới của nàng ta quá cao, cho dù không chủ động độ kiếp cũng sẽ thu hút thiên kiếp. 

 “Bởi vì tiểu sư đệ?” 

 “Không hoàn toàn là vậy.” 

 Tần Nghê Thường không biết có nên khuyên nhủ hay không, mặc dù không thích Khương Phục Tiên nhưng cũng không muốn nhìn thấy nàng ta đi chịu chết, từ cổ chí kim rất nhiều cường giả của Lăng Vân tông đã ngã xuống trong thiên kiếp, bọn họ dùng sinh mạng trả giá để chứng minh rằng không thể nào độ kiếp thành tiên ở nhân gian. 

 Lúc bọn họ đang bàn chuyện. 

 Đường Uyển và Trần Dao đi vào đình viện. 

 “Bá mẫu, Dao Dao.” 

 Khương Phục Tiên đối xử với bọn họ như người nhà. 

 Trong mắt Đường Uyển mang theo vui vẻ: “Dao Dao nghe nói hôm nay ngươi phải quay về nên đặc biệt chuẩn bị lễ vật.” 

 Trần Dao là tiểu tiên tử xinh đẹp, hai tay cô bé nâng chiếc hộp tử mộc nhỏ dài, trong mắt chứ ý cười, thanh thúy nói: “Phục Tiên tỷ tỷ, ngọc trâm này là ta chọn đấy, hy vọng tỷ sẽ thích.” 

 Khương Phục Tiên nhận lấy lễ vật, nàng ta mở hộp ra thì nhìn thấy trâm ngọc như tuyết trắng, rất xinh đẹp: “Cảm ơn Dao Dao, tỷ tỷ rất thích.” 

 Trong tay Đường Uyển cầm túi thơm màu trắng, có chút ngại ngùng mở miệng: “Phục Tiên, đây là túi thơm bá mẫu mới chuẩn bị, làm không đẹp lắm...” 


 Trần Mục ở Chú Kiếm thành xa xôi cũng cảm ứng được, hắn lẩm bẩm trong lòng: “Phục Tiên lão bà và Tần sư tỷ trước giờ không hợp nhau, vậy mà lại có thể cùng nhau đến Trần gia.” 

 Trần Mục không thể hiểu được, đợi đến khi quay về lại hỏi bọn họ xem, lúc này, Võ Khinh Linh chạy đến bắc uyển, khuôn mặt nhỏ của nàng ta kích động nói: “Trần Mục ca ca, gia gia chuẩn bị rèn kiếm vào nửa đêm, bây giờ ta dẫn ngươi đến Chú Kiếm địa.” 

 Nghe thấy muốn rèn kiếm, Trần Dĩnh và Tiểu Thất còn vui mừng hơn Trần Mục, hai người các nàng vọt lên đi trước, Trần Mục và Bạch Thanh Hoan đi theo Võ Khinh Linh đếm nơi đúc kiếm quan trọng nhất của Võ gia. 

 Chỗ này có kiếm lô cao hơn ba trượng, có ba chân, rất giống với lò luyện đan, thân lò có hai cửa sổ hình tròn, có thể nhìn thấy hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực bên trong, hỏa quang nóng rực chiếu sáng mọi thứ xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc