BỊ ÉP LÀM HÔN PHU CỦA KIẾM THÁNH

 

 "Nam Cung Húc chết rồi." 

 "Nhưng hắn ta đã bức ra lá bài tẩy của Trần Mục." 

 Bọn họ sắp xếp Nam Cung Húc lẻn vào Thanh Vân bí cảnh, chính là muốn ám sát Trần Mục, mặc dù đã thất bại nhưng cũng đã bức ra lá bài tẩy của Trần Mục. 

 "Kết quả như vậy cũng tốt." 

 Âm thanh của Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng vang lên: "Có lẽ trên người hắn còn có lá bài tẩy khác." 

 Ánh mắt của Lâu Nhạc Dương hơi ngưng tụ, cung kính nói: "Cho dù là Kiếm Thánh Tô Mân cũng không có khả năng cho hắn hai lá bài tẩy, tông chủ đã quá lo lắng rồi." 

 Chế tác ra ngọc bội Kiếm Văn cần tiêu hao rất nhiều năng lượng, Lâu Nhạc Dương cảm thấy Tô Mân không có khả năng tiêu hao lượng lớn bản nguyên của mình được. Ông ta là Hộ Đạo giả của Lăng Vân tông, ông ta còn sống thì Lăng Vân tông mới có uy hiếp. 

 Tiêu hao bản nguyên sẽ đẩy nhanh đến cái chết, Tô Mân tuyệt đối sẽ không làm như vậy. 

 Khương Phục Tiên là thanh kiếm của Lăng Vân tông, có thể ở bên ngoài đại sát tứ phương, Tô Mân là tấm khiên của Lăng Vân tông, có thể thủ hộ Lăng Vân Tông vô ưu vô lo. 

 Chỉ cần là một trong hai người bọn họ biến mất, Lăng Vân tông sẽ mất đi tư cách là thế lực siêu cấp. 

 Hàn Giang Tuyết nheo đôi mắt đỏ của mình lại: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, để Dạ Xoa chú ý một chút." 

 "Chân trần không sợ mang giày, năm đó Khương Phục Tiên có người hộ đạo, mà vị tiểu sư thúc này thì không có." Lâu Nhạc Dương cười nói. 

 Hàn Giang Tuyết nhìn về phương hướng của Lăng Vân tông, trong mắt mang theo hàn ý: "Chỉ cần đắc thủ, Tà tông của chúng ta sẽ có cơ hội lần nữa quật khởi ở Hoang Châu." 

 Lâu Nhạc Dương chắp tay sau lưng, nói: "Lần này chúng ta cho dù có đắc thủ, cũng rất khó sống sót rời khỏi Hoang Châu, tông chủ, người vẫn nên rút lui trước đi." 

 "Khương Phục Tiên và Tô Mân còn đang ở Lăng Vân tông, bọn họ không cách nào chạy tới đây, chúng ta vẫn có đủ thời gian để rút lui." Ánh mắt Hàn Giang Tuyết đầy tự tin. 

 ... 

 Thanh Vân bí cảnh. 

 Nửa sườn núi phía trên. 

 Áp lực sẽ ngày càng gia tăng. 

 Các tiểu bối tiến lên cũng rất chậm. 

 Vốn dĩ có một bộ phận khó có thể leo lên đỉnh núi, còn có một bộ phận bị Kiếm Khinh Cuồng và Doãn Hưu đánh bại hoàn toàn, thiên kiêu cách đỉnh núi rất ít. 

 Chủ yếu là Thánh Kiếm sơn và Ngũ Tiên giáo. 

 Dưới sự dẫn dắt của Huyễn Điệp, bọn Triệu Tư Tư cách đỉnh núi càng ngày càng gần, thậm chí còn có thể nhìn thấy đỉnh núi, vẻ mặt của bọn họ trở nên kích động. 

 Bây giờ vẫn chưa có tiểu bối lên đến đỉnh. 


 Chỉ cần ba người bọn họ lên đỉnh trước, Lăng Vân tông sẽ có xác suất lớn là đệ nhất. 

 Triệu Tư Tư bỗng nhiên quay đầu lại, nàng ta cảm giác được phía sau có cỗ dao động mạnh mẽ đang tới gần. 

 Lâm Dịch và La Bằng xoay người nhìn về phía cách đó không xa, đệ tử Ngũ Tiên giáo đang nhanh chóng đến gần, bọn họ không thể tìm được đường lên đỉnh núi, nhìn thấy đệ tử của Lăng Vân tông lập tức lựa chọn đi theo. 

 "Tốc độ của bọn họ thật nhanh!" 

 Thanh Vân Sơn có cấm chế, tốc độ có thể thể hiện ra sức mạnh, của Ngũ Tiên giáo có tốc độ kinh người, vậy thực lực của bọn họ đương nhiên cũng là đỉnh cao. 

 "Làm sao bây giờ?" 

 "Với tốc độ này bọn họ có thể lên đỉnh núi nhanh hơn chúng ta, nhất định phải giữ bọn họ lại." 

 "Chờ tiểu sư thúc đến." 

 Bọn người La Bằng nghênh trận chờ đợi. 

 Đệ tử hai tông gặp nhau trên núi. 

 Lăng Vân tông hai nam một nữ. 

 Ngũ tiên giáo ba nam một nữ. 

 "Diệp Khinh Trần!" 

 La Bằng chỉ biết nam tử dẫn đầu. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Trong núi rừng cực kỳ yên tĩnh, đệ tử Ngũ Tiên giáo và đệ tử Lăng Vân tông bắt đầu giương cung bạt kiếm, hai tông trước kia có thù oán, oan gia gặp mặt đương nhiên sẽ khó chịu. 

 Diệp Khinh Trần thản nhiên nói: "Diệp mỗ không muốn nảy sinh xung đột với các người, cảm phiền nhường đường." 

 Triệu Tư Tư tay cầm Tàng Phong, kiếm như thước trắng, không có mũi nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười. 

 Lâm Dịch và La Bằng biết nên làm như thế nào. 

 Bây giờ chỉ có thể ngăn cản bọn họ chờ tiểu sư thúc. 

 Vẻ mặt Diệp Khinh Trần lạnh nhạt nói: "Ta giải quyết bọn họ trước, các ngươi lên đỉnh đi." 

 Trong núi rừng tràn ngập kiếm quang, Diệp Khinh Trần vung kiếm một mình nghênh chiến đệ tử Lăng Vân tông, trên tay hắn ta cầm Thanh Phong, thực lực cường đại. 

 Những tiểu bối của Ngũ Tiên giáo cũng không trì hoãn, mục tiêu của bọn họ là lên đỉnh núi, chỉ cần lên đỉnh trước, bọn họ sẽ có ưu thế lớn hơn. 

 Đệ tử Ngũ Tiên giáo vừa mới lao ra mấy chục mét đã có kiếm quang cường hoành quét ngang mà đến, bọn họ phản ứng rất nhanh tránh thoát được công kích từ bốn phía. 

 Kiếm Khinh Cuồng cầm Thánh Kiếm trong tay mà đến. 

 Hắn ta nhìn thấy động tĩnh bên này đã rất nhanh thông qua phương pháp đặc biệt liên lạc với Doãn Hưu và Ngô Vĩnh, rất nhanh trên núi chính là một trận hỗn chiến. 

 Cho dù có tiểu bối nghe được động tĩnh thì cũng chỉ dám nhìn từ phía xa, không dám tới gần. 

 La Bằng và Lâm Dịch rất nhanh bị đánh bại. 

 Thực lực của Diệp Khinh Trần cực kỳ mạnh, cùng lúc nghênh chiến ba tiểu bối thiên kiêu của Lăng Vân tông, còn có thể trong thời gian ngắn đánh trọng thương hai người trong đó. 

 Triệu Tư Tư còn đang chật vật chống đỡ, thực lực của nàng ta và Diệp Khinh Trần chênh lệch rất lớn, dựa vào niệm lực mạnh mẽ mới có thể chống đỡ được. 

 Bọn La Bằng bất lực, nếu Thẩm Trạch đến Thanh Vân đại hội, hẳn là có thể ngăn cản được Diệp Khinh Trần, đáng tiếc hắn ta không thể đến Thanh Vân đại hội. 

 Đệ tử còn lại của Ngũ Tiên giáo rất mạnh nhưng đụng phải Kiếm Khinh Cuồng cũng chỉ có thể bại lui. 

 Lâm Dịch và La Bằng vốn đã bị Lâm Khinh Trần đánh trọng thương, bây giờ đang nửa quỳ trên mặt đất nhưng Doãn Hưu vẫn muốn phế bỏ bọn họ. 

 Kim hồng sắc kiếm quang phá không mà tới. 

 Vẻ mặt của Doãn Hưu khiếp sợ, hắn ta vung kiếm muốn ngăn cản, nhưng căn bản không ngăn được, cả người bay ngược ra ngoài, Diệp Khinh Trần nhận thấy nguy hiểm cũng kéo dài khoảng cách với Triệu Tư Tư, lui về cách đó không xa. 

 Trần Mục trong chớp mắt xuất hiện ở gần đó.

Bình luận

Truyện đang đọc