BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

“Bác sĩ, cô ấy bị sao vậy?”

“Tình trạng của bệnh nhân hiện giờ rất nguy cấp, nhìn biểu hiện thì chúng tôi đoán là bị dị ứng với thành phần gò đó, chúng tôi phải tiến hành kiểm tra gấp.”

Hàn Thiên không hiểu gì hết, Dương Nguyên ăn phải thứ gì đó không nên ăn sao? Anh kéo vị bác sĩ lại, “Bác sĩ, tình trạng của cô ấy hiện giờ có sao không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

“Tôi rất gấp, không thể nói nhiều với anh được.” Sau đó vị bác sĩ bước vào trong phòng cấp cứu.

Hàn Thiên lo lắng đi qua đi lại ở ngoài hành lang phòng cấp cứu. Cuối cùng, trong suốt hai tiếng đồng hồ, ánh đèn ở phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ bước ra ngoài.

“Bác sĩ tình trạng của cô ấy sao rồi?”

Tháo chiếc khẩu trang ra, vị bác sĩ điềm tĩnh trả lời, “Bệnh nhân bị dị ứng với sô cô la, mà trong cơ thể của vợ anh lại có một lượng lớn nên mới xảy ra chuyện như vậy. Hiện giờ nguy hiểm vẫn chưa qua, cần phải theo dõi tình hình bệnh nhân trong đêm nay.”

“Vậy khi nào cô ấy sẽ qua cơn nguy hiểm?”

“Nếu đêm nay không có biểu hiện gì xấu thì không cần phải lo lắng. Nguyên nhân là do một lượng sô cô la đã bị cơ thể hấp thụ.”

Trong suốt đêm đó, Hàn Thiên ngồi cạnh giường Dương Nguyên rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, anh nhìn Dương Nguyên vẫn đang chìm sâu trong giấc ngủ, không biết khi nào cô sẽ tỉnh lại.

Anh không đi làm mà ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Dương Nguyên. Bác sĩ đã nói với anh, Dương Nguyên đã qua cơn nguy hiểm. Đã một ngày rồi, khuôn mặt cô có chút nhợt nhạt, nhưng rất kiên cường không có vẻ gì là yếu đuối. Hàn Thiên lấy chiếc khăn mặt lau khuôn mặt thanh tú của Dương Nguyên. Ánh mắt Hàn Thiên lúc này chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô, toàn thân anh càng lúc càng nóng bừng, tim đập thình thịch, anh nắm lấy bàn tay ấm áp của Dương Nguyên áp vào má của mình.

Lúc này, ngón tay Dương Nguyên khẽ cử động, Hàn Thiên thấy vậy, đặt tay Dương Nguyên lại xuống giường.

Môi Dương Nguyên khẽ mấp máy, “Nước…”

Hàn Thiên đi đến chiếc bàn, rót nước cho cô, sau đó đến đỡ Dương Nguyên dậy để cô dễ dàng uống nước hơn.

Uống hết ly nước, Dương Nguyên nhìn xung quanh căn phòng, cảm giác choáng váng trong đầu vẫn còn, giơ tay xoa đầu ánh mắt nhìn Hàn Thiên, “Tôi bị làm sao vậy?”

Hàn Thiên mặt lạnh, tức giận nhìn lại Dương Nguyên, “Còn dám hỏi nữa à, có biết là mình sắp chết rồi không? Tại sao lại ăn nhiều sô cô la đến vậy?”

Dương Nguyên ngây ngô lắc đầu, “Đâu có, tôi đâu có ăn cái đó đâu!”

Từ khi thân thể cô là Dương Nguyên, bác quản gia Trần đã nói là cô không được ăn sô cô la, vì nó rất nguy hiểm với cô. Chính vì vậy, đến vị của thứ đó như nào cô chẳng biết nữa là…

“Em không ăn chẳng lẽ thứ đó tự chui vào cơ thể em à! Trong bữa tiệc em đã ăn những gì?”

Dương nguyên nhớ lại về hôm cô ở bữa tiệc. Hôm đó, cô đã ăn rất nhiều bánh ngọt, cô chưa bao giờ được ăn loại bánh ngọt nào lại ngon như vậy, nếu lúc đó Kim Phương đến thì cô đã được ăn no bánh rồi. Đúng là tiếc thật, nghĩ đến là thấy thèm rồi.

“Em đang nghĩ gì vậy? Em đã ăn gì vào ngày hôm đó?”

Dương Nguyên cười híp cả hai mắt, “Hôm đó tôi không ăn gì ngoài bánh ngọt, tôi chưa bao giờ được ăn loại bánh ngọt nào lại ngon như vậy? Nghĩ đến lại thấy thèm rồi, khi nào ra viện nhất định phải ăn mới được.”

“Từ giờ trở đi, cấm em không được ăn thứ bánh có vị như thế nữa, biết chưa?” Hàn Thiên đã biết nguyên nhân là vì sao Dương Nguyên lại có nhiều sô cô la trong cơ thể rồi. Nhưng anh cảm thấy rất lạ, vì sao đến vị sô cô la mà Dương Nguyên lại không biết.

Nghe Hàn Thiên nói mà Dương Nguyên cảm thấy tức đến thổ huyết. Hàn Thiên, rốt cuộc anh có phải là người không vậy? Đến sở thích ăn uống của tôi mà anh cũng cấm. Ánh mắt Dương Nguyên hình viên đạn bắn thẳng vào Hàn Thiên, cô hét lớn, “Tại sao?”

“Vì trong những chiếc bánh đó có thành phần sô cô la.”

Bình luận

Truyện đang đọc