BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

“Lại là cô.”

“Lại là anh.”

Triệu Vũ tay hơi run chỉ vào Hướng An, “Cô…cô làm gì ở đây?”

Hướng An ý thức được mục đích mình đi tới đây, không muốn nói tranh cãi người đàn ông trước mặt này nữa, “Hừ, tôi có việc quan trọng, không muốn nói nhiều với anh.” Dứt câu, cô liền chạy đi tới phòng bệnh của Dương Nguyên.

Triệu Vũ ngơ ngơ ngác ngác nhìn cô gái quái dị này.

Lần đầu tiên anh gặp Hướng An là khi ở Anh. Đó là một buổi tối đẹp trời, những vì sao sáng lấp lánh. Một cô gái có thân hình quyến rũ say khướt lảo đảo đi trên phố. Cô cất tiếng hát khiến cho người đi đường phải rùng mình mà chạy.

Cô đi qua một nhóm đàn ông tụ tập gần đó. Thấy vậy, mấy người đàn ông kia như liếc mắt nhìn nhau rồi ai nấy đều đứng dậy, đi tới chặn đường của Hướng An.

“Này, cô em, đêm khuya thế này còn đi đâu vậy, có muốn đi chơi cùng tụi này không?”

Hướng An mắt lờ mờ nhìn một top giống đực xung quanh mình, cười ha ha, nhè nhè nói, “Mấy anh đẹp trai chơi vui vẻ, rất tiếc tối nay tôi phải về nhà rồi, không thể ở ngoài lâu được, nếu không là tôi chết đó.”

“Đừng sợ, mấy anh đây không có bắt nạt em đâu.” Nói xong, người đàn ông đó một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại xoa nhẹ chiếc đùi trắng nõn của cô.

Hướng An vẫn cười nói, “Xin tự trọng, nếu không dù các anh có đẹp trai tôi cũng không khách sáo đâu.”

Triệu Vũ nhìn thấy tất cả, thấy những cảnh này anh thường làm lơ, coi như không thấy mà đi tiếp. Giúp đỡ người ta thì mình cũng chẳng được cái gì, có khi lại rước họa vào thân.

Chân anh vừa bước qua đám người đó, bên tai anh vang lên hai tiếng, “Ông xã.” Nghe mà nổi cả da gà.

Tiếp sau đó, lại thấy cô gái vừa gọi đó ôm chầm lấy anh, giọng nói vô cùng nũng nịu, “Ông xã, sao anh tới muộn vậy, có người ăn hiếp em.”

Triệu Vũ ngây người, từ khi nào anh đã có vợ vậy? Triệu Vũ kéo tay Hướng An ra khỏi người mình, “Này, cô nhầm người rồi, tôi không có vợ.”

Chuẩn bị đi thì lại bị Hướng An kéo lại, vẻ mặt vô tội mà nhìn anh, “Anh đẹp trai, không phải là anh thấy chết mà không cứu chứ?”

Triệu Vũ nhìn mấy người đàn ông trước mặt, hít một hơi thật sâu, lần này phá lệ, làm việc tốt một lần vậy. Anh kéo Hướng An ra sau mình rồi trực tiếp xử lí mấy tên kia.

Hướng An đã say khướt, thấy được trò vui trước mắt, liền hô to, “Đúng rồi, đánh đi, đánh chết mấy tên háo sắc này đi.”

Triệu Vũ một lúc đánh nhau với bốn người đàn ông mà không chú ý tới một tên còn lại từ từ tiến sát tới Hướng An, sau đó kề dao vào cổ cô quát lớn, “Dừng tay, nếu không cô ta sẽ chết.”

Triệu Vũ đã dừng tay lại, xoay người về phía Hướng An, theo phản xj mà thốt lên một tiếng, “Đừng…”

Hướng An chẳng hề sợ hãi, lại còn cười lớn. Ngay sau đó, cô giơ tay lên, dùng lực bẻ tay người đàn ông dùng dao đang uy hiếp cô khiến cho con dao rơi xuống đất kêu một tiếng sắc nhọn, sau đó cô xoay người 180° đá cho tên đó một cú chí mạng, chưa kịp kêu lên tiếng nào đã lăn vào lòng đất mẹ mà bất tỉnh nhân sự.

Nhìn thấy Hướng An chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hạ gục được tên đàn ông kia, khiến cho cả đám nhìn nhau không nói một lời liền bán sống bán chết mà chạy.

Nhìn bọn người kia chạy với vận tốc ánh sáng, khuôn mặt cô có chút thất vọng, “Này, mấy anh đẹp trai kia ơi, tôi còn chưa chơi đủ mà.”

Nghe thấy tiếng gọi của cô, bọn người kia lại chạy nhanh hơn.

Hướng An cảm thấy vui vẻ, sau đó không biết mình đang ở đâu, ở chỗ nào mà lăn ra ngủ say như chết.

Triệu Vũ thấy cô gái này mà dở khóc dở cười, không biết là có nên bỏ cô gái này ở đây không. Sau một lúc suy nhĩ, thôi thì giúp thì cũng đã giúp rồi, làm việc tốt tích đức cho con cháu ngày sau vậy. sau đó, không suy nghĩ mà mang Hướng An về nhà.

Anh đã có lòng tốt như vậy mà lại chẳng được báo đáp. Ngược lại, khi Hướng An tỉnh dậy bị cô mắng những lời khó nghe. Cô nói anh là cái đồ bại hoại của xã hội, đồ biến thái, hèn hạ,… mắng đã đành, cô lại còn đã cho anh một phát ‘trọng thương’ sau đó biến mất.

Vài ngày sau đó, anh lại gặp cô đang chạy bán sống bán chết, nhớ lại hôm mình bị như vậy liền giữ cô lại nói lí, ai ngờ cô lại còn mắng anh là đồ sao chổi, lại đạp cho anh một phát nữa. Sau đó có một đám người ăn mặc toàn cây đen đuổi theo cô.

Nhớ lại ấn tượng lần đó, Triệu Vũ lại phát run. Nhưng lại sực nhớ ra, hướng cô gái đó là hướng phòng hồi sức đặc biệt, mà hiện tại chỉ có Dương Nguyên ở một phòng trong đó.

Bình luận

Truyện đang đọc