BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

Từ lúc Hàn Thiên bước vào, mọi ánh mắt đều chiếu vào người anh, cả dáng hình đều toát lên khí chất hơn người, sức hút khó cưỡng. Nữ nhìn vào thì mê đắm, quyến luyến, nam nhân thì lại ngưỡng mộ pha chút ghen tị.

Còn Dương Nguyên, miệng há to, trợn mắt kinh ngạc. Tại sao Hàn Thiên lại ở đây? Cô nhớ không nhầm là anh có cuộc hẹn với tổng giám đốc ngân hàng gì đó mà.

Khi nghe Thiếu Việt giới thiệu, hầu như tất cả mọi người đều kinh ngạc xen lẫn mừng rỡ. Hàn Thiên là ai? Anh là người muốn gặp cũng chẳng gặp được. Mà ngày hôm nay, trong tại căn phòng này lại có thể gặp được anh, mọi người thi nhau nịnh nọt, gây chút ấn tượng.

Hàn Thiên từ đầu chẳng nói tiếng nào, cùng lắm thì chỉ gật đầu qua loa. Đối với những lời nịnh nọt hay những ánh mắt kia anh đều không bận tâm.

Đường Lam vốn tính tình hòa đồng, khi thấy Hàn Thiên ngồi xuống bàn thì liền bắt chuyện, “Chào anh, em là vợ của Thiếu Việt, nghe anh đã lâu hôm nay mới được gặp mặt. Nghe nói, anh đã kết hôn, không biết chị nhà thế nào?”

Hàn Thiên khẽ nhếch mép, ánh mắt khẽ liếc nhìn Dương Nguyên ở hàng ghế phía dưới.

Đúng lúc này, Dương Nguyên cũng đưa mắt nhìn anh thì bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình, cô vội vàng chuyển tầm mắt sang hướng khác, cánh tay vô tình chạm vào một ly nước trên bàn khiến nó rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ sắc nhọn.

Tiếng vỡ của chiếc ly khiến ánh mắt của mọi người đều chú ý tới Dương Nguyên.

Dương Nguyên đưa mắt một vòng trong căn phòng. Tình huống này cô chưa từng trải qua bao giờ nên cũng không biết phải làm gì lúc này, chỉ biết cắn môi, cúi đầu thấp xuống. Tất cả là tại Hàn Thiên chết tiệt, tự nhiên lại nhìn cô làm gì không biết.

Vì là khách sạn cao cấp, ngay lập tức đã có người tới dọn dẹp những mảnh vỡ của chiếc ly.

Quỳnh Nga nhìn vào Dương Nguyên, trong ánh mắt cô ta chợt hiện lên một tia quỷ dị. Trò hay lại sắp bắt đầu.

“Dương Nguyên, không phải là cậu gặp được người trong lòng mà rối loạn chứ? Hay là cố gắng tạo sự chú ý của người ta?”

Đường Lam nhíu mi, “Quỳnh Nga, cậu nói ít một chút có được không?”

Hàn Thiên vẫn tao nhã, tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, ánh mắt nhìn vào ly rượu như muốn hòa quyện vào trong, nhàn nhã lên tiếng, “Không biết vị tiểu thư kia là có ý gì?”

Ý thức được vị chủ tịch Hàn cao cao tại thượng kia đang nói chuyện với mình, Quỳnh Nga cao hứng mà đáp lời, “Chủ tịch Hàn, có một người ở trong này nói cô ấy lấy anh làm tiêu chuẩn kết hôn đó.”

“Ồ! Vậy sao?”

“Anh biết không, cô ấy đã có có chồng rồi, hơn nữa chồng cô ấy chỉ kinh doanh nhỏ thôi. Anh thử nói xem, người chồng của cô ấy cùng với anh có điểm nào giống nhau chứ?”

Hướng An thờ ơ lên tiếng, “Không phải cùng là thương nhân sao, dù lớn hay nhỏ cũng chỉ có như vậy thôi.”

Quỳnh Nga không thèm để ý tới lời nói của Hướng An, nhìn vào Dương Nguyên tươi cười nói tiếp, “Có khác hay không thì phải hỏi người trong cuộc mới biết. Dương Nguyên, cậu thấy chủ tịch Hàn đây so với chồng của cậu thế nào, có khác nhau không?”

Hàn Thiên đặt ly rượu xuống bàn, hai tay đan chặt vào nhau xem trò vui. Chính lúc này, anh ngoài mặt thì tỏ ra như không có chuyện gì nhưng trong lòng lại rất vui mừng, phấn khích. Thật không ngờ, cô vợ của anh lại nói anh chỉ là một người kinh doanh nhỏ, Nếu đã vậy, anh sẽ sẵn sàng cùng cô diễn vở kịch này, sau đó về nhà "dạy dỗ" cô sau cũng không muộn.

“Ồ! Thì ra là cô lấy tôi làm tiêu chuẩn, không biết chồng của cô so với tôi thì thế nào?”

Hàn Thiên chết tiệt, cái tên bại hoại kia, không biết người ta đang bị mắc kẹt hay sao mà còn cho thêm dầu vào lửa. Những lời này dĩ nhiên là Dương Nguyên không nói ra miệng, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà chửi thầm. Cô phải nhịn, nhất định phải nhịn, trong lòng cô luôn tự nhủ như vậy. Giờ phút này im lặng chính là cách tốt nhất.

“Dương Nguyên, sao cậu im lặng vậy? Cậu nói gì đi chứ!” Quỳnh Nga thấy Dương Nguyên không nói gì liền làm kế khích tướng.

Dương Nguyên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Quỳnh Nga.

Thấy dáng vẻ xù lông có chút đáng yêu của Dương Nguyên thì trong lòng Hàn Thiên vui hơn gấp bội, hiện tại, anh rất cao hứng, muốn nghe câu trả lời của cô như thế nào, “Cô...” Chưa kịp nói thì anh đã bị ánh mắt như muốn giết người của Dương Nguyên ngăn lại, ánh mắt đó như muốn nói, ‘Anh thử lên tiếng!”

Hàn Thiên im lặng, trên môi nở ra một nụ cười sau đó cầm ly rượu tiếp tục thưởng thức.

Ngồi bên cạnh Hàn Thiên, Thiếu Tường tròn mắt mà nhìn bộ dạng của Hàn Thiên vừa rồi. Anh vừa nhìn thấy trên môi Hàn Thiên xuất hiện nụ cười, nhưng chỉ trong cái chớp mắt nó đã biến mất. Thiếu Việt khẽ day day huyệt thái dương, chắc tại công việc nhiều quá nên sinh ra ảo giác.

“Được rồi, được rồi. Dương Nguyên, Quỳnh Nga, hai người đừng có như vậy được không, chúng ta là bạn bè, học cùng nhau suốt ba năm rồi mà hiếm có dịp được đông đủ như vậy, không thể bất đồng.” Hồi còn đi học, Đường Lam thường xuyên là người hòa giải những bất đồng trong lớp và bây giờ cũng vậy. Đường Lam nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, “Chúng ta cũng ăn xong rồi, vậy thì cùng đi hát đi.”

Mọi người đều gật đầu vui vẻ đồng ý, chỉ có Hướng An và Dương Nguyên là không nói gì. Đường Lam nhìn vào Hướng An với ánh mắt mong chờ.

Mấy thứ hát hò này đối với Hướng An mà nói, nó nhàm chán, toàn là những thứ vô bổ, cô không mấy bận tâm, đi cũng được mà không đ cũng chẳng sao, “Dương Nguyên đi thì mình cũng đi, còn không thì thôi.”

Đường Lam chuyển mục tiêu sang Dương Nguyên năm nỉ, “Dương Nguyên, cậu đi đi mà, hiếm khi có dịp đông đủ như vậy, nếu không có cậu thì mất vui.”

Dương Nguyên do dự không biết nên đi hay là không đi, cô liếc mắt sang Hàn Thiên thì thấy anh không có biểu hiện gì lạ, mà Đường Lam đã nói như vậy cô mà không đi cũng cảm thấy hơi ngại, đành phải miễn cưỡng cười rồi gật đầu một cái.

Đường Lam vui mừng nhảy dựng lên, “ Tuyệt quá.” Sau đó cô lại nhớ tới một người, nhìn sang Hàn Thiên nói, “Anh Hàn Thiên, anh cũng đi cùng bọn em đi, càng đông càng vui mà.”

Hàn Thiên không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái xem như là đồng ý.

Thiếu Việt ngơ ngơ ngác ngác, không hiểu hôm nay anh Thiên thế nào hay là làm việc nhiều quá nên đầu có vấn đề.

Bình luận

Truyện đang đọc