Mọi người trong phòng thư kí đang buôn dưa lê bán dưa chuột về chuyện của Dương Nguyên và vị chủ tịch của bọn họ. Từ sau khi Dương Nguyên nghỉ việc, Hàn Thiên đã tuyển thêm thư kí mới, vì là nhân viên mới nên mỗi lần tới nhà đưa lại liệu cho Hàn Thiên, cô ấy không biết Dương Nguyên.
Ngày hôm nay, Dương Nguyên tới, cô gái đó nói cho mọi người biết, người hay ở trong nhà vị chủ tịch của bọn họ là Dương Nguyên.
Mọi người đều gật đầu, tất cả đều không ngờ, câu nói của Dương Nguyên trong buổi tiệc mừng năm mới của tập đoàn lại là thật.
Khi tiếng thét của Dương Nguyên trong phòng của tịch vang ra, tất cả thư kí đều chạy vào, chạy tới chỗ của Dương Nguyên, vẻ mặt ai cũng xuất hiện một nỗi lo lắng.
“Dương Nguyên, cô không sao chứ?”
Dương Nguyên nhìn những người lạ trong văn phòng, rồi lại nhìn mọi vật xung quanh, Dương Nguyên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Phù, hóa ra chỉ là mơ, không phải thật.
Thấy Dương Nguyên vẫn không nói gì, một người trong số đó lại lên tiếng hỏi, “Dương Nguyên, cô bị làm sao vậy?’
Dương Nguyên lắc đầu, “Tôi không sao.” Dương Nguyên thấy mý ngừi nỳ vẫn không đi và từ khi tỉnh lại cô không thấy Hàn Thiên đâu liền hỏi, “Hàn Thiên đâu?”
Các thư kí nhìn nhau rồi lại nhìn Dương Nguyên, họ cảm thấy cô có gì khác khác, càng ngày càng khác.
“Chủ tịch đã đi ra ngoài rồi.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Dương Nguyên ỉu xìu lại, “Vậy à, sao anh ấy lại chẳng nói với tôi một tiếng chứ.”
Như Khanh cảm thấy biểu hiện của Dương Nguyên có vẻ là lạ, liền quan tâm hỏi, “Dương Nguyên mấy tháng nay cô đi đâu vậy, sao đột nhiên lại xin thôi việc.”
Dương Nguyên ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh cô, “Tôi không nhớ gì hết, tôi bị mất trí nhớ.”
Một người sững sờ, “Sao? Tại sao cô lại bị như thế này.”
Dương Nguyên lắc đầu, “Tôi cũng không biết, Hàn Thiên không nói cho tôi biết nguyên nhân.”
Dương Nguyên được Hàn Thiên nói cho cô nghe về chuyện cô từng làm thư kí cho anh, tất cả mọi người trong văn phòng này đều là thư kí của anh nên họ cũng từng là đồng nghiệp của cô. Nên họ hỏi gì cô đều trả lời đó, cũng bởi vì trong tâm cô lại có thiện cảm với những người này, có lẽ trước lúc cô bị mất trí nhớ cũng đã rất thân thiết với họ.
Dương Nguyên nhìn từng người một, sau đó cô lên tiếng, “Tôi không nhớ mọi người là ai, có thể giới thiệu cho tôi biết được không?”
“Tất nhiên rồi!”
Từng người một giới thiệu cho Dương Nguyên biết về tên của mình rồi họ ngồi trò chuyện với nhau.
Cánh cửa phòng làm việc của Hàn Thiên được mở ra, Hàn Thiên mặt lạnh như băng nhìn những nhân viên của mình, giờ làm việc mà họ không làm việc lại ngồi ở đây tám chuyện với nhau.
“Tập đoàn không thuê mấy người về để tám chuyện, còn không mau đi làm đi.”
Mọi người thấy vậy đều nuốt nước bọt, nở nụ cười công thức trên môi rồi đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.
Hàn Thiên tới chỗ Dương Nguyên, không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự dịu dàng, đầy sự cưng chiều, sủng nịnh. “Bảo bối, em thấy đói chưa, có muốn ăn chút gì không?”
Dương Nguyên híp mắt cười rồi lắc đầu, “Không, em không đói.” Sau đó cô quay sang lấy chiếc hộp trong túi xách, nở nắp hộp ra để trước mặt Hàn Thiên, “Anh cho em chiếc vòng này nhé?”
Hàn Thiên khẽ mỉm cười, “Ừ! Mọi thứ của anh đều thuộc về em, nếu em thích thì cứ lấy.”
Dương Nguyên bỗng sáng mắt, “Oa…anh nói thật sao?”
“Ừm!”
“Vậy em muốn cả cái tập đoàn này anh cũng cho sao?”
Hàn Thiên hời hợt trả lời, tựa hẳn người vào chiếc ghế sofa, “Ừm, nếu em muốn anh sẽ cho em.”
Dương Nguyên ôm chầm lấy Hàn Thiên, “Oa, chồng của em thật hào phóng. Nhưng em lại không cần đâu.”
Hàn Thiên vuốt nhẹ mái tóc của Dương Nguyên, “Em tới đây chỉ về cái vòng thôi sao, không có việc gì khác à?”
“Đương nhiên là có rồi.”
“Có phải là nhớ anh không?”
Dương Nguyên nghe vậy thì đỏ mặt đánh nhẹ Hàn Thiên, “Anh đừng có mà mơ, em tới đây là em muốn đi làm, làm thư kí cho anh.”