Bước vào trong thang máy, Hàn Thiên trực tiếp đi tìm Dương Nguyên. Vừa ra khỏi thang máy, đập vào mắt anh là Dương Nguyên bị hai người bảo vệ lôi đi, mà cô có kêu thế nào, giãy giụa thế nào họ cũng không có cảm xúc gì. Nhìn Dương Nguyên bị người ta khi dễ, tim anh đau nhói.
Hàn thiên lúc này tỏa ra sát khí nồng nặc, ánh mắt hung tàn nhìn hai người đàn ông kia, ánh mắt khẽ liếc nhìn Lục Cẩm Vân. Họ dám động vào cánh tay của vợ anh, cánh tay đó không bị phế bỏ mới lạ.
Đến chỗ Dương Nguyên, anh ôm cô vào lòng, nhìn cổ tay cô hằn đỏ thì anh cảm thấy cánh tay mình cũng bị đau, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vai cô, “Bảo bối, đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám ăn hiếp em nữa đâu.”
Từ nãy, khi dương nguyên bị bọn người kia bắt nạt, cô cố kìm chế những giọt nước mắt, không để chúng rơi xuống. Nhưng khi Hàn Thiên ôm cô vào lòng anh, vỗ về cô, lúc này cô ôm chặt Hàn Thiên òa khóc thật to.
“Hàn Thiên… bọn họ không cho em gặp anh… bọn họ dám ăn hiếp em…”
Hàn Thiên ôm chặt cô hơn, nhẹ nhàng nói, “Đã không sao rồi, có anh ở đây sẽ không ai ăn hiếp em nữa, sẽ không ai bắt nạt em nữa.” Anh liếc ánh mắt lạnh nhìn hai tên bảo vệ và Lục Cẩm Vân.
Hai người bị Hàn Thiên nhìn với ánh mắt đó thì khiếp sợ vội vàng cúi đầu xuống. Còn Lục Cẩm Vân mặt biến sắc, nghẹn họng, không nói được từ nào.
Tiếng khóc của Dương Nguyên bé dần, sau đó im bặt, lau sạch nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói, “Hàn Thiên, em không muốn ở nơi này nữa.”
“Ừ!” Nói xong, Hàn Thiên nhẹ nhàng dìu cô đi lên phòng làm việc của mình.
Lên đến phòng chủ tịch, Hàn Thiên đặt cô nằm trên sofa, lấy chiếc áo khoác của mình đắp lên cho cô, “Em cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi một chút đi.”
Dương Nguyên gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Anh luôn bảo vệ cô như vật quý, không nỡ làm tổn thương cô dù chỉ là một sợi tóc. Vậy mà lại có người hết lần này tới lần khác không thấy sợ mà ăn hiếp cô, bắt nạt cô, khiến cô khó chịu.
Khi Lục Cẩm Vân đánh Dương Nguyên ở trung tâm mua sắm anh vì nể tình cha của cô ta mà mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô ta. Nhưng lần này thì không còn như lần trước nữa, không trừng phạt thì cô ta không sợ, lần này anh sẽ khiến cho cả nhà cô ta khuynh gia bại sản, không thể ngóc đầu lên được.
Anh cũng muốn làm như vậy lâu rồi nhưng không có cớ gì, hiện giờ thì quá tốt, lão già Lục kia lần này cũng hết đường ngụy biện.
Khi chắc chắn là Dương Nguyên đã ngủ, ngón tay anh lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, rồi bấm nút gọi cho một số quen thuộc.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của một người đàn ông, “Đại ca, có chuyện gì ạ?”
“Bảo Quốc, tập hợp mọi người lại, nửa tiếng nữa ta sẽ tới.”
“Vâng!”
Bảo Quốc là cánh tay phải của Hàn Thiên. Anh ta trong một lần bị kẻ thù đuổi giết, không may đã bị rơi xuống vách núi, nếu lúc đó không có Hàn Thiên nhặt được và chữa trị vết thương cho anh ta thì có lẽ anh ta chết rồi.
Bảo Quốc đã nợ Hàn Thiên một mạng, nếu có một ngày nào đó, nếu Hàn Thiên cần cái mạng này của anh thì anh cũng không có ý kiến gì.
Sau khi nghe máy xong, Hàn Thiên viết một tờ giấy rồi để ở trên bàn, khi Dương Nguyên tỉnh lại thì có thể biết là anh đã đi đâu. Hàn Thiên không quên dặn dò thư kí là khi cô tỉnh lại thì phải chăm sóc cho Dương Nguyên, cô ấy cần gì thì đi lấy thứ đó.
Đi tới một cánh cổng lớn, tia hồng ngoại đã nhận được tín hiệu là xe của Hàn Thiên thì cánh cổng lớn liền mở rộng ra, bên trong, có nhiều người đàn ông mặc đồ đen đứng thẳng tắp, xếp thành hai bên.
Hàn Thiên là một nhân vật lớn trong thế giới ngầm, chỉ cần nghe đến tên thôi cũng khiến cho người người phải khiếp sợ. Trong cái gọi là thế giới ngầm này, kẻ mạnh nhất chính là kẻ tàn bạo nhất, máu lạnh nhất, thắng làm vua thua làm giặc. Hàn Thiên nhìn vẻ ngoài thì có vẻ như một thương nhân lạnh lùng nhưng ít ai biết được, anh lại là người lãnh đạo tổ chức nổi tiếng trên thế giới, những người mà đắc tội với anh đều có kết cục không lành, họ đều phải chết. Cái chết thì nhân từ quá, phải làm cho chúng chết một cách từ từ để chúng cảm nhận được nỗi đau đớn rồi chết vẫn chưa muộn.