BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA


Khi Hàn Thiên lên Phòng, đập vào mắt anh là Dương Nguyên đang mặc áo choàng ngủ trông vô cùng gợi cảm nửa nằm nửa ngồi trên giường xem ti vi. Thấy anh vào, Dương Nguyên ngồi chỉnh tề lại, cầm điều khiển tắt ti vi đi.

“Anh, ngồi vào cái ghế kia, tôi có chuyện muốn nói với anh!” Sau Khi Hàn Thiên ngồi xuống ghế, Dương Nguyên lên tiếng, “Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Tôi biết, tôi và anh đều không có chút tình cảm nào dành cho đối phương. Tuy là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng tôi cũng không muốn người khác phải xì xào bàn tán về chuyện chúng ta. Nên tôi quyết định, từ giờ trở đi, anh ngủ ở sofa kia, còn tôi thì ngủ ở trên giường.”

“Dương Nguyên, gan cô cũng lớn thật đó!” Hàn Thiên khẽ nhếch môi.

“Gan tôi vẫn như cũ mà, không lớn cũng chẳng nhỏ hơn chút nào!”

“Tôi không đồng ý, cô là gì mà bắt tôi ngủ trên sofa?”

“Vì tôi là chủ của nhà này!”

“Vậy sao! Thế tôi là gì?”

Dương Nguyên suýt nữa thì quên anh ta cũng là chủ của nhà này, “Phương án một không được thì dùng phương án hai. Anh có biết phim ‘Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài’ không?”

“Không!”

“Trời, anh có phải người sống ở thế kỉ XXI không vậy? Bộ phim nổi tiếng thế mà không biết!”

“Tôi không quan tâm, vào vấn đề chính.”

“Phương án hai là chúng ta đều được nằm trên giường nhưng được ngăn cách bởi một vật gì đó. Anh chỉ được chọn một trong hai phương án đó, không có phương án thứ ba đâu!”

“Vì sao tôi phải chọn chứ? Sao cô không ngủ ở sofa?”

“Này, anh có phải là đàn ông không vậy?”

Hàn Thiên từ từ tiến lại gần Dương Nguyên, hai tay chặn cô trên chiếc giường, môi nở nụ cười gian manh, “Cô muốn biết tôi có phải là đàn ông không đúng không? Để tôi chứng minh cho cô xem nhé!”

Dương Nguyên giật mình, dùng hết sức đẩy Hàn Thiên ra, “Anh đừng có mà đánh trống lảng. Phương án hai!” Nói là làm, Bạch Nguyên lấy hết chăn và gối trong tủ ra, chia đôi chiếc giường, sau đó nằm một bên ngủ không thèm liếc Hàn Thiên một cái.

Hàn Thiên cũng nghiêm túc trở lại, “Cô nghỉ làm cũng được hơn ba tháng rồi nên ngày mai cô nhất định phải tới công ty.”

“Tôi biết rồi!”

Dương Nguyên thức dậy từ sớm, cô ăn sáng xong rồi lái xe đi làm trước Hàn Thiên.

Còn Hàn Thiên vẫn ngồi ăn sáng trên bàn ăn, nghi hoặc nhìn theo bóng của Dương Nguyên.

Dương Nguyên trước kia đi làm không bao giờ trang điểm và anh biết là cô ấy không biết lái xe nên mỗi khi đi làm thường đi xe của gia đình hay đi taxi tới. Đầu tóc lúc nào cũng buộc lên, không trang điểm. Nhưng giờ thì lại trang điểm, uốn xoăn mái tóc. Mà trong bàn trang điểm không biết bao nhiêu là mỹ phẩm của nữ, còn trong tủ thì có rất nhiều túi xách, giày dép, trang phục,… toàn những thứ có hạn trên thị trường. So với hiện giờ và hơn ha tháng trước thì khác một trời một vực nhưng có lẽ hiện tại Dương Nguyên xinh hơn, cá tính hơn.

Đứng trước cửa ra vào của tập đoàn Big Sky, Dương Nguyên đi đến quầy tiếp tân, “Cho hỏi, phòng thư kí của chủ tịch ở đâu vậy?”

Người nhân viên tiếp tân kia nheo mắt nhìn Dương Nguyên, “Cô là…”

“Thư kí của chủ tịch!” Dương Nguyên giơ chiếc thẻ nhân viên trước ngực ra.

Người nhân viên kia có vẻ không tin lời của Dương Nguyên nói. Không tin cũng phải thôi, đường đường là thư kí của chủ tịch lại không biết phòng làm việc của mình ở đâu, nếu là nhân viên mới không biết thì có thể vào trang của công ty mà xem bản bản đồ mà! Cái thẻ kia thì không thể sai được, người nhân viên kia trả lời, “Ở tầng 50!”

Dương Nguyên nói cảm ơn rồi đi thẳng lên tầng 50. Khi tới nơi, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, thấy vậy cô liền lên tiếng, “Tôi có chuyện gì sao?”

Một người trong số đó kéo cô đến chỗ có một đống tài liệu, “Dương Nguyên, cô đã đắc tội gì với phó chủ tịch Lục vậy? Cô ta sáng nay đã mang đống tài liệu này đến giao cho cô là đó, bắt trong vòng ngay ngày hôm nay phải làm xong, không là bị trừ lương đấy!”

“Không có, hôm nay là buổi đầu tiên tôi đi làm sau hơn ba tháng nghỉ phép mà! Sao tôi có thể đắc tội gì với phó chủ tịch được!” Đến mặt mũi của phó chủ tịch cô còn chẳng biết huống chi là đắc tội với người ta.

Tất cả thư kí chủ tịch đều tụ tập tới chỗ của cô, một người trong số đó reo lên, “Dương Nguyên, hơn ba tháng không gặp trông cô khác quá, từ trên xuống dưới mọi thứ đều thay đổi.”

Một người trong số đó cũng lại reo lên, “A, chiếc túi xách này trên thế giới chỉ có 20 chiếc. Dương Nguyên, sao cô lại có được nó vậy, chẳng lẽ cô trúng số độc đắc sao?”

Đang bàn tán xôn xao thì mọi người chạy nhanh về chỗ của mình, lấy tài liệu ra xem xem viết viết, giả vờ mình đang rất chăm chú tới công việc.

Bình luận

Truyện đang đọc