Dương Nguyên đang đứng giữa đại sảnh, cô mỉm cười rồi đi đến quầy tiếp tân.
Thấy Dương Nguyên đứng trước chiếc bàn, cô nhân viên mỉm cười lịch thiệp, “Tôi có thể giúp được gì cho quý khách?”
Dương Nguyên đáp lại nụ cười đó, “Cho tôi hỏi, phòng làm việc của chủ tịch Hàn ở đâu vậy? Tôi muốn gặp anh ấy.”
Người nhân viên không cười nữa, ánh mắt của cô ta dò xét từ trên xuống dưới người Dương Nguyên một lượt, sau đó nhìn Dương Nguyên với vẻ mặt kinh thường, “Cô có hẹn trước không?”
“Không!”
“Thế thì mời cô về cho, bao giờ có hẹn trước thì tới.”
Dương Nguyên nghe vậy thì bực mình, “Này, tai cô có vấn đề gì không, tôi muốn gặp anh ấy, anh ấy dám không gặp? Mau thông báo cho Hàn Thiên cho tôi.”
“Thật ngại quá, loại người như cô tôi gặp nhiều rồi, mời cô đi ra khỏi tập đoàn. Cô muốn tự đi hay là muốn tôi gọi bảo vệ?”
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Người nhân viên kia thấy cô gái đang tới chỗ bọn họ thì cúi đầu mỉm cười, “Chào phó chủ tịch.” Sau đó ngẩng đầu lên nhã nhặn nói, “Cô gái này cứ đòi gặp chủ tịch.”
Lục Cẩm Vân lúc này mới quay sang nhìn Dương Nguyên, “Lại là cô sao?” Sau đó mỉm cười tà ác, “Muốn gặp Hàn Thiên sao? Tôi không cho cô gặp anh ấy thì cô làm gì được tôi. Trong tập đoàn lớn như vậy, tôi không tin lần này Hàn Thiên sẽ bảo vệ cô như những lần trước.”
Dương Nguyên nhận ra người phụ nữ trước mặt này, cô ta là người bị cô đánh ở trung tâm mua sắm, “Đúng là đen đủi, vừa ra đường chưa đầy một tiếng lại gặp phải chó dại.”
“Cô bảo ai là chó hả?”
“Tôi bảo cô đó, thì sao? Cô làm gì được tôi?”
Lục Cẩm Vân rất tức giận nhưng sau đó cô ta kìm chế được cảm xúc, cười mỉa mai, ánh mắt khinh rẻ nhìn Dương Nguyên, “Cô cứ mạnh miệng nữa đi.” Sau đó cô ta quay sang người nhân viên tiếp tân lạnh nhạt nói, “Mau gọi bảo vệ vào đây.”
Một lúc sau, có hai người đàn ông cao to lực lưỡng đi tới, đến trước mặt của Lục Cẩm Vân tỏ vẻ rất cung kính, “Phó chủ tịch Lục có gì sai bảo ạ?”
Lục Cẩm Vân nhìn Dương Nguyên vẻ đắc thắng rồi lớn tiếng nói, “Mau lôi cô ta ra ngoài, từ giờ không được để cô ta vào đây nữa, nếu không các người sẽ bị đuổi việc.”
Lời của Lục Cẩm Vân vừa dứt, hai người bảo vệ đó đến chỗ Dương Nguyên, cầm hai tay cô lôi ra ngoài.
Tay của Dương Nguyên bị hai người này nắm chặt quá nên có cảm giác rất đau, cô cố giãy giụa để thoát khỏi tay của hai người bảo vệ kia nhưng vô ích. Sức của một cô gái yếu ớt thì làm sao có thể đấu lại hai người đàn ông cao to này chứ. Nhưng Dương Nguyên không bỏ cuộc, ra sức giãy giụa.
“Bỏ tôi ra, các người không muốn bị đuổi việc thì buông tôi ra…bỏ ra.”
Khi Dương Nguyên bị như vậy, người nhân viên tiếp tân kia nhìn cô với vẻ chế nhạo, còn Lục Cẩm Vân lúc này cảm thấy rất vui.
“Dừng tay lại.” Một tiếng quát lớn vang lên khắp đại sảnh, khiến cho ai ở đó cũng dừng lại công việc của mình mà nhìn vào nơi phát ra tiếng quát.
Nhìn vị chủ tịch của họ, trên khuôn mặt lạnh như băng kia hiện lên một sự tức giận không thể tả được, anh đi đến đâu, mọi người đều tránh đi ra xa một chút, không ai nói một tiếng nào.
Hàn Thiên từ từ đi tới chỗ Dương Nguyên.
Trước đây, khi làm việc, Hàn Thiên luôn cày đầu vào công việc, không bận tâm tới bất cứ điều gì. Có lần anh làm từ sáng đến nửa đêm mới về nhà, lúc không muốn về thì ngủ luôn ở phòng làm việc.
Nhưng hiện giờ, hình ảnh của Dương Nguyên cứ xuất hiện trong tâm trí của anh. Vừa làm chỉ mới được hai tiếng thôi mà đã nhớ cô đến phát điên. Không biết hiện giờ cô làm gì, cô có đang nhớ tới mình không? Anh liền lấy điện thoại gọi cho cô ngay lập tức.
Hàn Thiên gọi cho Dương Nguyên thì cô không bắt máy, niềm vui lúc đầu bị giảm bớt. Anh gọi vào số máy ở nhà thì giúp việc bảo cô đã đi ra ngoài. Liên lạc với tài xế thì biết được cô đang đi lên đây thì niềm vui lại dâng lên, điều này chứng tỏ Dương Nguyên cũng rất nhớ anh, muốn được trực tiếp gặp mặt anh nên mới tới đây.
Ngồi trên ghế với tinh thần vô cùng thoải mái, Hàn Thiên đang chờ cuộc gọi của phòng thư kí. Nhưng đợi mãi mà không thấy cuộc gọi vào. Hàn Thiên cau mày, đáng lẽ Dương Nguyên phải vào trong tập đoàn rồi chứ, sao bây giờ vẫn chưa có tin gì? Không thể đợi được nữa, Hàn Thiên cầm áo khoác đi ra ngoài.