BOSS! TÔI LÀ CÔNG CHÚA

Tại tập đoàn Lâm Thị, Dương Nguyên đang đứng chính giữa đại sảnh, người nào đi qua cô cũng đều phải liếc nhìn với ánh mắt tò mò nhưng lại chẳng dám tiến tới gần. Dương Nguyên cùng hai người vệ sĩ đi tới quầy tiếp tân, lạnh lùng nói, “Phòng họp cổ đông ở đâu?”

Người nhân viên rụt rè liếc nhìn Dương Nguyên, trong thân tâm liền nghĩ ‘người này không thể đắc tội’, cô ta vội vàng cúi đầu đáp, “Ở tầng mười.”

Dương Nguyên khẽ mỉm cười nhẹ với người nhân viên, sau đó đeo chiếc kính râm vào, cô đi vào chiếc thang máy dành cho chủ tịch cùng với hai vị tổng giám đốc cấp cao.

Sau khi bị Hàn Thiên đánh ngất, cô cũng ngủ được một giấc an lành. Khi tỉnh lại cũng nghĩ mọi thứ cũng thông suốt rất nhiều điều. Tạm thời, không nên nói cho Hàn Thiên biết sự thật, khi nào có thời cơ thích hợp cô sẽ nói tất cả cho Hàn Thiên biết.

Những kí ức của cơ thể này, cô đã biết hết. Lúc đầu, chắc là do bị đèn chùm rơi trúng đầu nên những kí ức này đều bị quên, sau sự việc của mấy hôm trước cô đã nhớ lại tất cả.

Cơ thể này trước kia phải chịu như gì, từ bây giờ cô sẽ bắt đầu trả thù, từng người, từng người một.

Hai mẹ con nhà Kim Phượng, cô đã nghĩ được cách tốt hơn là hành hạ bọn họ. Đối với bọn họ, tiền là tất cả, leo cao cũng chỉ vì muốn có tài sản của Lâm Thị. Dương Nguyên quyết định, sẽ để cho hai người kia một xu cũng không có, sau đó đến quỳ gối cầu xin sự tha thứ của cô.

Chân từng bước đi về phía một cánh cửa lớn, mở cánh cửa ra, mọi ánh mắt trong phòng đều dừng lại trên người Dương Nguyên. Môi của Dương Nguyên khẽ nhếch, đi tới một chiếc ghế trống, ngồi xuống. Bàn tay nhẹ nhàng tháo chiếc kính xuống, giờ phút này, đôi mắt cô trong suốt, đẹp đến mê hồn nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.

“Thật xin lỗi, tôi tới muộn.” giọng nói nhẹ nhàng, thướt tha của Dương Nguyên vang lên.

Các cổ đông lớn nhỏ đều bàn tán xì xào. Phương Thanh Châu ngồi trên vị trí chủ tịch mặt cũng tối lại, trừng mắt tức giận nhìn vào Dương Nguyên, “Dương Nguyên, đây là ở công ty, không phải ở nhà mà cô muốn làm loạn thì làm loạn.”

Dương Nguyên cười với điệu cười bỡn cợt, mỉa mai, ánh mắt của sự chiến thắng chiếu thẳng vào Phương Thanh Châu, “Dì, à không, hiện tại ở đây phải gọi là chủ tịch Phương mới đúng. Bà nghĩ tôi tới đây để tham dự cuộc họp cổ đông của Lâm Thị mà là làm loạn sao? Mà hơn nữa, hôm nay tôi có mặt ở đây là để dòi lại mọi thứ vốn dĩ là của tôi nhưng lại bị hai mẹ con bà cướp đi.”

“Mày đừng có ngậm máu phun người, cái gì mà của mày chứ.”

Dương Nguyên không để ý những lời nói của Phương Thanh Châu, tiếp tục lên tiếng, “Tôi hiện giờ đang nắm trong tay 45% cổ phần của Lâm Thị, cũng chính là đại cổ đông ở đây. Nếu muốn kiểm chứng, mọi người có thể xem tài liệu sau đây.”

Dương Nguyên vừa dứt lời, một người vệ sĩ đã phát cho mỗi người một xấp tài liệu có liên quan tới quyền sở hữu cổ phần của Dương Nguyên.

Phương Thanh Châu cười tà mị nhìn các cổ đông lão luyện trong phòng họp rồi nhìn Dương Nguyên với ánh mắt sắc bén, “Dương Nguyên, cứ cho cô là đại cổ đông ở đây đi nhưng cô thử nghĩ xem, các cổ đông khác sẽ để một con bé vắt mũi chưa sạch lên lãnh đạo Lâm Thị sao? Cô quá ngây thơ rồi.”

“Vậy, chỉ cần đợi một lát nữa là biết ngay thôi mà.”

Đúng như trong những gì Dương Nguyên muốn, đối với những lão già đầu hói kia thì lợi ích luôn đứng hàng đầu. Chỉ cần thấy một ít ưu đãi là nhe nanh vuốt móng mà giành giật nhau. Vì vậy, chỉ cần cô lấy ra một ít thịt tươi làm mồi thì sẽ đạt được mục đích. Vị trí chủ tịch đối với Dương Nguyên mà nói, dễ hơn cả ăn cháo.

Trước khi nhận vị trí này, Hàn Thiên và Dương Nguyên đã có thỏa thuận, rằng cô sẽ không được đi làm trong thời gian mang thai. Vị trí chủ tịch sẽ do Hướng An tạm thời chịu trách nhiệm.

Mới đầu Dương Nguyên cũng rất bất mãn với yêu cầu này của Hàn Thiên, nhưng khi nghĩ đi nghĩ lại cũng là do anh lo lắng cho cô hơi thái quá một chút, mà lo lắng cho cô cũng là muốn tốt cho cô thôi. Vậy nên cố gắng ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của Hàn Thiên.

Xong chuyện của Lâm Thị, Dương Nguyên nhanh chóng trở về nhà. Vừa vào tới cửa, đã thấy một cô gái có nụ cười tỏa nắng, giọng líu lo như chú chim đáng yêu trong vườn, “ Chị dâu, chào mừng chị đã trở về, em cố tình ở đây chờ chị đó.”

Dương Nguyên bắt đầu lục lại những kí ức, nhưng cô vẫn không biết người trước mặt mình là ai, đúng hơn là chưa gặp bao giờ. Vừa rồi cô gái đó gọi cô là chị dâu. Chẳng lẽ là em gái của Hàn Thiên đang du học ở mỹ đã quay về? Dù có là ai đi nữa, trước hết Dương Nguyên phải nở một nụ cười nhẹ đáp lại.

“Chào em.”

Hoài Anh thấy vậy thì nhiệt tình hơn, kéo tay Dương Nguyên ngồi vào sofa, nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, Dương Nguyên nghe mà chóng hết cả mặt. Hàn Thiên với ấn tượng lúc đầu của cô là ngoài băng lãnh ra thì lại khiến cho người khác đều cảm thấy khó gần. Nhưng cô gái này thì khác, nhiệt tình thái quá đem lại cho mọi người cảm giác dễ gần, dễ tiếp xúc. Trong lòng cô thầm nghĩ, rốt cuộc hai người họ có phải an hem không vậy, khác nhau một trời một vực.

Nửa ngày trời, đến giờ ăn trưa, cái miệng của Hoài Anh mới ngừng hoạt động. Mà Dương Nguyên lúc này lại cũng cảm thấy đói vô cùng. Ngồi trên bàn ăn, có bao nhiêu là món ngon, còn có món mà cô thích ăn nhất là cá rán. Khi chuẩn bị bỏ vào miệng thì đột nhiên cô lại cảm thấy buồn nôn.

Dương Nguyên lập tức chạy nhanh vào phòng vệ sinh nhưng lại chẳng nôn ra được gì. Sau trận nôn không kết quả, Dương Nguyên cũng cảm thấy mệt, muốn lên phòng ngủ một giấc, vì vậy cô bỏ luôn cả bữa trưa.

Hoài Anh một mình ở phòng ăn, ăn được một ít sau đó đứng dậy trở về phòng, trên môi nở nụ cười mãn nguyện. Bước đầu coi như thành công mĩ mãn.

Tại một căn nhà hoang trong khu rừng sâu, nơi đây âm u rùng rợn, dù là ban ngày nhưng lại bị che phủ bởi các tán cây xum xuê khiến cảnh vật mờ mờ ảo ảo. Một người đàn ông đeo mặt nạ che kín khuôn mặt, giọng nghe có vẻ như đã già nhưng rất cứng cỏi vang lên, “Cô bé đó sao rồi?”

“Dạ, sáng nay cô ta đi tới tập đoàn Lâm Thị họp cổ đông, sau đó liền trở về nhà và không đi đâu nữa. Theo như tôi biết, hiện giờ cô ta đang mang đứa con của Hàn Thiên.”

“Được rồi, người tiếp tục theo dõi một thời gian nữa, từng chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.”

“Dạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc