Dương Nguyên nằm trên giường mà than ngắn thở dài về số phận bi đát của mình. Trong căn phòng đặc biệt rộng rãi, có không gian riêng này lại yên tĩnh đến phát sợ. Đối với những người khác thì luôn muốn vào căn phòng này còn không được,nhưng đối với Dương Nguyên, căn phòng đặc biệt của bệnh viện này như đang gian cầm cô vậy,không được thoải mái, muốn thoát ra ngoài.
Cô cầm áo khoác, đi ra khỏi nơi yên tĩnh đến đáng sợ này. Đi quanh khuôn viên của bệnh viện, cô cảm thấy bầu không khí ở đây rất tốt, trong lành, mang lại sự yên bình. Dương Nguyên đang đi thì có một người phụ nữ mang bầu khoác tay một người đàn ông, cô ta cười tươi như hoa nhìn Dương Nguyên.
“Dương Nguyên, lâu lắm rồi không gặp,cậu không khỏe ở đâu à mà tới đây?”
Dương Nguyên không biết là nên trả lời như thế nào, cô chẳng biết hai người đang đứng trước mặt cô là ai, “Hai người…”
Dương Nguyên muốn hỏi xem hai người kia là ai nhưng lại bị cô gái mang bầu cắt ngang miệng.
“Hôm nay là lịch hẹn của bác sĩ, nên ông xã mình và mình cùng nhau đi khám thai. Cậu biết không, anh ấy ngày thường rất bận rồi, nhưng hôm nay lại đặc biệt về sớm để đưa mình đi khám đó, cậu thấy anh ấy yêu mình đến nhường nào.”
Xì! Nhìn là biết, có cần giải thích với cô kĩ như vậy không? Làm như cô là tiểu tam chuyên đi phá hoại hạnh phúc nhà người khác không bằng. Thật không ngờ, trên đời này lại có người thích khoe khoang như vậy.
Dương Nguyên không cần biết hai người này là ai, chỉ cần biết là tiếp xúc với họ càng ít càng tốt, nhìn là cảm thấy chướng mắt rồi.
Cô cười mà như không cười, “Ồ! Vậy chúc hai người hạnh phúc tới đầu bạc giang long. Tạm biệt và không hẹn gặp lại!”
Cô liếc sang nhìn người đàn ông bên cạnh cô gái kia thì giật mình, nhưng chỉ là vài giây rồi quay phắt người bước đi không quay đầu lại.
Dương Nguyên nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, tại sao ánh mắt của người đàn ông kia nhìn cô lại kì lạ như vậy? Ánh mắt đó thể hiện rõ nỗi khổ gì đó, sự ân hận, day dứt,… ánh mắt đó nhìn cô như kiểu anh ta làm gì đó cảm thấy có lỗi với cô vậy? Mải mê suy nghĩ, không để ý phía trước, Dương Nguyên đi đập đầu vào ngực của một người nào đó.
Dương Nguyên ngẩng mặt lên nhìn, người đó không ai khác chính là Hàn Thiên. Nhưng vừa nhìn vào khuôn mặt của anh, Dương Nguyên có cảm giác như không khí lạnh từ bắc cực tràn về. Cô nuốt nước bọt, bất giác lùi lại phía sau vài bước.
Hàn Thiên trừng mắt nhìn Dương Nguyên, anh nắm chặt cổ tay cô không để cô lùi thêm bước nào nữa, “Em vừa đi đâu?”
“Tôi cảm thấy trong phòng kia không tốt lắm nên đã đi dạo trong khuôn viên của bệnh viện.”
“Dương Nguyên, nên nhớ em là người phụ nữ của tôi, còn bạn trai cũ của em đã có vợ con rồi, đừng có mơ tưởng.”
Dương Nguyên biết Hàn Thiên đang nói về vấn đề gì, chắc là lúc anh tới đây đã thấy cô ở ngoài khuôn viên rồi. Và cô cũng biết được người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ kia là bạn trai cũ của cô.
“Hóa ra là bạn trai cũ.”
Hàn Thiên nhíu mày, “Em nói sao?”
Dương Nguyên lắc đầu, “Không có gì.” Cô ra vẻ mặt cực kì là đáng thương, “Hàn Thiên, anh đừng có nắm chặt cổ tay tôi như vậy có được không? Cổ tay tôi sắp gãy rồi?”
Hàn Thiên nhìn dáng vẻ của cô như vậy cũng nguôi giận được phần nào, thả lỏng tay Dương Nguyên ra, hừ nhẹ một tiếng, “Không có lần sau đâu đấy.” Nói xong anh kéo tay Dương Nguyên đi về phía cổng bệnh viện, “Chúng ta về thôi!”
“Hàn Thiên, anh làm thủ tục xuất viện rồi sao?”
“Ừ!”