CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


"Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi thấy hình phạt này là thích hợp nhất, em tôi cũng có nói hộ cho cô, cũng coi như mọi chuyện đến ngày hôm nay chính thức kết thúc, không còn liên quan gì đến nhau nữa."
"Nửa tháng lương...!Cái này..." Minh Anh còn chưa thoát nổi cú sốc này, không kìm được mà nói.
Hoàng Anh nhíu mày nhìn cô: "Cô còn thắc mắc cái gì nữa, nếu vào công ty khác thử xem, cô đã bị đuổi việc luôn rồi đấy!"
Anh cũng đã dùng một đêm để suy nghĩ kỹ càng rồi, làm này là hợp lý nhất.

Với cả theo đúng kế hoạch, vẫn nên để cô dưới tầm mắt mình một chút.
Minh Anh hít sâu một hơi, tuy trong lòng tiếc nuối, nhưng không thể làm gì khác hơn.

Do lỗi của cô, đây là sự thật, ai bảo cô đen đủi bị người ta vu oan đâu.
Sau khi cùng Hoàng Anh đối đáp xong, nỗi thất vọng tràn trề bủa vây cô.

Thế có nghĩa là suốt cả một tuần đi làm vất vả, giờ là làm không công?
Cuộc đời đúng là một chuỗi bi ai, vậy mà ông thầy bói còn phán cô được quý nhân phù trợ, liên tiếp gặp may, đúng là lừa người.
...

Một ngày làm việc trước buổi nghỉ lễ cũng nhanh chóng kết thúc, mọi người ai nấy đều vui vẻ, sôi nổi cả, thêm việc cả nhóm chút nữa sẽ cùng nhau đi liên hoan.

Dù vẫn đau lòng chuyện bên Bích Lan, nhưng Minh Anh cũng rất nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Vì những buổi giao lưu như này, rất dễ để hòa đồng với mọi người hơn, thêm cả cô cũng là nhân viên mới nữa, điều này là rất cần thiết.
Trong khi tất cả đang dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi, Hoàng Anh mọi khi tan ca muộn nay cũng tan làm sớm.

Anh đi vào dãy nơi nhân viên làm việc thuộc phòng ban khác, nói chút gì đó, sau đó là tiếng vỗ tay ồ ạt.

Sau đó lại quay ngược về hướng này, đứng trước toàn thể nhân viên dõng dạc nói: "Hôm nay cũng là ngày cuối trước khi nghỉ lễ rồi.

Hai ngày sắp tới chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ!"
Mọi người lập tức vỗ tay, đua nhau nói lời cảm ơn, Minh Anh nghe xong thì vỗ tay cho có lệ, không hiểu sao cứ nhìn thấy mặt anh là khó chịu không chịu được.
Ai nấy đều tươi cười hồ khởi, vui vẻ vô cùng, bỗng Kiều Vy ở một góc mở miệng hướng về phía Hoàng Anh: "Giám đốc, chút nữa chúng tôi có liên hoan, hay là anh đi cùng đi!"
Mọi người nghe xong ai nấy cũng đều bất ngờ với đề xuất này cả.

Bởi Hoàng Anh với nhân viên trong công ty chưa cùng đi ăn một lần nào, nhiều lắm cũng chỉ có đi ăn với Bảo Ngọc.

Thế cho nên cái đề xuất này làm ai cũng không ngờ, những cũng phấn khích, bởi đi ăn với lãnh đạo, là cơ hội ngàn năm có một mà!
"Đúng vậy đó sếp, anh đi cùng bọn tôi đi!"
Một người trong số đó nói, mọi người đua nhau tiếp lời: "Mọi người cùng ăn một bữa, rút ngắn được khoảng cách giữa mối quan hệ của nhân viên và cấp trên luôn đó, gia tăng sự hòa hợp với nhau."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
...
Tất cả đều anh một câu, cô một câu thay nhau nói, Minh Anh ở một bên yên lặng, nghe Kiều Vy nói vậy, bản thân cô cũng không ngờ, ánh mắt nhìn cô ta có thêm vài phần suy tư.
Những người phụ nữ khác trong phòng khác nhìn Kiều Vy với một ánh nhìn khác đi.


Điều mà cô ta đang muốn thực hiện, có ai mà không biết đâu chứ, nhưng mọi người chẳng một ai phản bác, bởi vì những người như bọn họ thực sự rất mong chờ.

Một người đàn ông ưu tú như thế, ai mà chẳng hâm mộ.

Chỉ tiếc là chậu đã có hoa mà thôi!
Đợi mọi người hết thúc giục, Hoàng Anh liền cười nói: "Mọi người cứ tự nhiên, tôi chắc không đi đâu!"
"Sao lại không đi vậy ạ, cũng chỉ là một bữa liên hoan thôi mà."
"Anh chưa cùng chúng tôi liên hoan một buổi nào cả, nên lần này đi đi ạ!"
"Đúng vậy."
"Đi đi sếp, đi sếp, có anh góp mặt chúng tôi sẽ rất vui lắm đó."
"Giám đốc, anh đi cùng chúng tôi đi!"
"Đi cùng chúng tôi đi."
...
Hoàng Anh nhìn mọi người, trong lòng có chút phân vân, mấy lời này nghe cũng hợp lý đó.

Bảo Ngọc đứng gần anh, quan sát anh, như hiểu sự suy tư của anh, xong lại nhìn mọi người, cuối cùng lên tiếng: "Nếu anh không bận gì hay là anh đi cùng đi, những cơ hội như này thật hiếm có, như một buổi giao lưu thôi mà!"
"Chỉ sợ đi cùng mọi người lại không được thoải mái thôi."
"Không không, sao lại không thoải mái chứ, chúng tôi vui còn không kịp nữa cơ."

"Thế có nghĩa anh đồng ý rồi phải không sếp!"
Hoàng Anh gật đầu: "Mọi người cũng đã nói vậy rồi, không đi cũng không phải cho lắm.

Mọi người cứ chọn địa điểm đi, hôm nay tôi sẽ tới!"
Nhận được lời chấp nhận này, cả phòng lại rào rào vỗ tay lần nữa, thích thú vô cùng.

Minh Anh trơ mắt đứng nhìn sự việc quay ngoắt một cách nhanh chóng như này có chút tiếp thu không kịp.
Cái gì đây, đang mong chờ lần liên hoan này, anh ta tự dưng lại đồng ý xuất hiện làm gì cơ chứ.

Sao không bận việc gì mà lại rảnh rỗi thế.

Làm cô chưa ăn thôi mà sao mất hứng thế này.
Nhìn mặt anh ta mà ăn đồ ăn, sợ ăn không nổi, khéo còn nôn ra mất..


Bình luận

Truyện đang đọc