CÂU TRẢ LỜI CỦA ĐỊNH MỆNH


Khi trò chơi đã xong, cũng là lúc bữa tiệc này tàn, mọi người bắt đầu ra về.

Nhân viên trong phòng vốn còn định góp tiền vào trả nhưng Hoàng Anh đã nhanh tay trả trước rồi.
Mọi người lại rối rít cảm ơn không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

Hôm nay được cùng anh ăn cơm một, đúng là một trải nghiệm hiếm có khó tìm của bọn họ mà.
Bảo Ngọc cũng đã uống một ít, nếu là trong trường hợp này ở mọi khi, Hoàng Anh sẽ đưa cô về.

Nhưng hôm nay có nhiều người như vậy.

Cô liền khéo léo xin phép về trước.
Hoàng Anh hôm nay không động đến chất có cồn, muốn lấy xe để về, nhưng đúng lúc này bố của Dung lại gọi đến, anh liền tìm chỗ vắng người ở nhà hàng nghe điện thoại.
Một đoàn nhiều người như thế, lúc này lại chỉ còn hai người, là Gia Hân với Như Ý.
Như Ý vốn là người tốt tính, thêm cả mối quan hệ ở công ty của bọn họ rất tốt nữa.


Thấy hai cô nhân viên mới bị chuốc say như này, cô cũng không đành lòng.
Minh Anh lúc này bắt đầu đi loạng choạng từ phòng vệ sinh ra sau khi nôn thốc nôn tháo lần thứ hai, Như Ý đang đỡ Gia Hân thấy vậy liền hỏi: "Minh Anh, em có tự về được không, hay để chị đưa em về."
Minh Anh men theo bức tường mà đi tới, cười cười xoa tay: "Không cần đâu, em gọi cho bạn thân em đến ngay thôi!" nói xong liền mở túi kiếm điện thoại, bắt đầu mở máy tìm số.
"Có thật là em tự đi được không?" Như Ý hỏi lại lần nữa, vẫn không yên tâm.
"Em tự đi được mà, em gọi cho bạn em, tí thì nó tới liền ngay!" Minh Anh đáp lại, tay lại bắt đầu bấm bấm, nhưng bấm mãi không mở nổi khóa điện thoại...
Thấy câu trả lời có vẻ chắc chắn này, Như Ý tạm thấy an tâm hơn.

Gia Hân giờ đang gật gù đứng dựa vào người cô bất thình lình rời khỏi, chạy về phía đối diện, lao thẳng vào lòng một người đàn ông.
Như Ý khá là bất ngờ, nhìn sang liền thấy người đàn ông lo lắng mà ôm người trong lòng: "Sao lại uống nhiều thế này!"
Gia Hân nũng nịu rụi đầu vào ngực người đàn ông, cười tít mắt: "Em uống có một chút thôi mà!"
Như Ý thấy thế liền hiểu, chắc hẳn là bạn trai của em ấy đến đón rồi.
Cô nhìn về phía đồng hồ, thấy cũng đã muộn rồi, cũng nên đi về thôi, quay sang tam biệt Minh Anh: "Vậy chị về trước nhé Minh Anh!"
Minh Anh vẫn đang loay hoay tìm mở cái khóa điện thoại máy mình, nghe vậy cười ngây ngô vỗ tay tạm biệt: "Chị về đó à, về cẩn thận nha!"
Như Ý nhìn cô vẫn có vẻ bình thường nên đi về trước mà chẳng hay biết Minh Anh giờ đã say đến mơ hồ, không biết gì cả...
Tạm biệt đàn chị xong, Minh Anh lại quay trở về với công cuộc mở khóa điện thoại, nhưng mắt cứ lúc mờ lúc rõ, làm cô nhấn nhầm liên tiếp, cộng thêm đầu óc mơ màng không còn nhớ rõ nữa.
Hoàng Anh nghe điện thoại xong quay ra, thấy Minh Anh liền không thèm quan tâm tới, lại vô tình chạm phải ánh mắt của người đàn ông ôm lấy Gia Hân không khỏi ngạc nhiên: "Tường Duy đó sao?"
Tường Duy cũng khá là bất ngờ: "Trùng hợp thật đấy, anh cũng ở đây à."
"Ừ, tôi cùng nhân viên liên hoan ở đây!"
Ở sở cảnh sát có vài lần cũng gặp qua Hoàng Anh, cũng hợp tác qua vài vụ án, nên anh cũng có thể nói là có quen biết.
Hoàng Anh nhìn Tường Duy ôm cô gái trong lòng, liền có chút bất ngờ: "Đây là?"
Tường Duy ngay lập tức giới thiệu: "Bạn gái tôi!"
Nghe được câu trả lời, Hoàng Anh khá là bất ngờ: "Hóa ra là vậy? Thế người cậu từng nói là bạn gái làm trong công ty tôi, chính là cô gái này sao?"
"Đúng vậy, bạn gái tôi sợ cậu biết mối quan hệ của bọn tôi nên bảo tôi giấu.


Không ngờ hôm nay lại được gặp mặt nhau như này."
"Cũng không ngờ thật.

Hôm nay liên hoan vui quá nên cô ấy hơi quá chén.

Cũng may cậu đến kịp thời."
"Vừa mới ra trường, tìm được công việc luôn cô ấy đúng là rất vui rồi.

Tương lai còn dài ở công ty cậu, cậu cứ nghiêm khắc với cô ấy, không cần phải nghĩ tới mối quan hệ giữa tôi và cậu mà nâng đỡ lên đâu."
Gia Hân vốn là người rất muốn tự chủ.

Cô luôn muốn tự mình vươn lên, không muốn đi theo đường tắt nào cả.

Nên khi nghe anh kể anh và Hoàng Anh có quen biết, liền vội nói đừng tiết lộ cho người ta, là do không muốn được nâng đỡ nhờ đi cửa sau.

Bạn gái cũng đã mong muốn như vậy rồi, anh đương nhiên phải đồng ya nghe theo rồi.


Chỉ không ngờ hôm nay trùng hợp gặp nhau.
Hoàng Anh hiểu hàm ý của Tường Duy, cười: "Được."
"Mà tôi cũng phải đưa cô ấy về trước đây, tạm biệt!"
...
Sau khi cùng Tường Duy tạm biệt, Hoàng Anh muốn đi lấy xe để về.

Bất thình lình một người đàn ông từ trong chạy nhanh ra, không cẩn thận va phải Minh Anh làm cô đang lảo đảo đứng liền ngã lăn ra đất, điện thoại trong tay cũng bị hất văng ra.

Người kia do va phải cô nên cũng loạng choạng, lại đang chạy nhanh nữa nên không kịp dừng chân, xong va thẳng vào Hoàng Anh phía đối diện, làm Hoàng Anh cũng loạng choạng, nhưng may là không có ngã.
Người đàn ông kia va phải người khác đáng lẽ ra phải xin lỗi, nhưng anh ta lại không hề, tiếp tục chạy đi.

Minh Anh ngã nhào ra đất có chút đau, xoa hai chân, tay mò mẫm tìm kiếm điện thoại, đôi mắt đen láy giờ có chút mơ màng hướng về phía Hoàng Anh, lầm bầm: "Đi đứng cái kiểu gì thế hả?"
Hoàng Anh phủi bụi do vừa va phải người đàn ông kia, nhìn Minh Anh ngồi kia cũng không có ý giúp đỡ, muốn rời đi, ai dè vừa bước được hai bước, chân liền nặng trĩu..


Bình luận

Truyện đang đọc