Chương 110:
"Đây là cái giá mà các người phải trả cho việc dám bỏ Trương Nguyệt tôi. Đây là kết cục mà mấy người phải nhận khi dám nói bỏ Trương Nguyệt tôi."
Trương Nguyệt nói như súng bắn liên thanh, vô cùng sắc bén. Cả người Lương Minh Trạch sững sờ tại chỗ, miệng há to nửa chữ cũng không nói nên lời.
Nhìn Lương Minh Trạch kinh ngạc như vậy, người đàn bà chanh chua Trương Nguyệt dời ánh mắt lên trên người Dương Tiêu, kiêu căng ngạo mạn nói.
"Không sợ nói cho mấy người biết, Trương Vĩ nhà chúng tôi sắp thành hôn với nữ chủ nhân của tập đoàn Kiều thị tại tỉnh Hồ, Kiều Bích rồi.”
"Cuộc hôn nhân này mang đến cho nhà họ Trương chúng tôi hợp đồng trị giá 30 tỷ, nhà họ Trương sắp thăng lên hàng ngũ gia tộc lớn tại Giang Thành rồi.”
"Nhà họ Trương chúng tôi giống như mặt trời giữa ban ngày. Mà một nhà Lương Minh Trạch mấy người, chỉ như mặt trời chiều ngả về Tây."
"Mấy người lấy gì để đấu với chúng tôi? Dựa vào cái gì mà đòi so sánh với chúng tôi?"
"Nếu thức thời thì lập tức rời khỏi con gái tôi. Tương lai con gái tôi mang họ Trương, không có bất cứ liên quan gì với đám đàn ông vô dụng mấy người."
Trương Vĩ hăng hái nói: "Bằng vào vẻ ngoài và gia thế của cháu gái tôi, tỉnh Hồ có vô số cậu chủ nhà giàu nhìn trúng nó."
"Đến lúc đó chỉ cần đám hỏi thành công, nhà họ Trương chúng tôi nhất định sẽ lên hàng thế gia. Đứng ngang hàng với Tứ Đại Gia Tộc của Giang Thành."
"Trương thị chúng tôi nhất định cũng sẽ thăng chức rất nhanh."
Càng nói, hai anh em càng đắc ý.
Mãi đến khi Dương Tiêu mở miệng ngắt lời hai người bọn họ.
"Nữ chủ nhân của tập đoàn Kiều thị Kiều Bích này, nếu tôi nhớ không nhầm hình như là bà cụ 70 tuổi..."
Lại nhìn thoáng qua Trương Vĩ tầm 40 tuổi, ăn mặc lòe loẹt, Dương Tiêu cười lạnh: "Khẩu vị của ông đúng là mặn thật."
Lúc này sắc mặt Trương Vĩ trầm xuống.
Trương Nguyệt lập tức mở miệng biện hộ: "Ha ha, đối tượng lớn tuổi thì có làm sao? Hợp đồng 30 tỷ, con số mà mấy người có thể tưởng tượng đến đúng không?"
Trương Vĩ nhanh chóng mở miệng hót đệm: "Đúng thế, chỉ cần có tiền cùng địa vị, có người đẹp trẻ tuổi nào mà Trương Vĩ tôi không thể chơi chứ?"
"Hợp đồng 30 tỷ phải không?" Dương Tiêu cười ha ha, liếc mắt nhìn Trương Nghịch Luân một cái.
Trương Nghịch Luân cũng cười, lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn.
Mấy phút đồng hồ sau, chuông di động của Trương Vĩ đột nhiên vang lên.
Trương Vĩ cầm lấy xem thử, đúng là Kiều Bích gọi tới, vì thế ông ta đắc ý khoe khoang.
"Cho các người được mở rộng tầm mắt, nghe xem bình thường tôi nói chuyện với nữ chủ nhân của tập đoàn Kiều thị thế nào."
Nói xong, ông ta còn cố ý mở loa ngoài, nhận điện thoại, vô cùng nịnh nọt nói một câu: "Bảo bối, em tìm anh có chuyện gì à?"
Kết quả trong microphone truyền đến giọng nói căm phẫn của Kiều Bích: "Trương Vĩ. Rốt cuộc ông đã đắc tội với ai hả?"
"Hiện tại tôi tuyên bố. Lập tức hủy bỏ hợp đồng 30 tỷ. Hủy bỏ tiệc cưới, nhà họ Trương mấy người không có dính líu gì đến Kiều thị tôi.”
"Hả?"
Trương Vĩ trực tiếp u mê, microphone truyền đến mấy tiếng ‘tút tút’, ông ta vội vã gọi lại nhưng phát hiện đối phương đã cho ông ta vào danh sách đen.
Tại sao lại như vậy?
Không phải tất cả đã bàn bạc xong sao, vì sao Kiều thị đột nhiên hủy bỏ mọi liên hệ với nhà họ Trương?
Trương Nguyệt phản ứng kịp, căm tức quát Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân: "Cậu, rốt cuộc hai người đã làm gì?"
Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân nhìn nhau cười: "Làm cái gì không quan trọng, ông chỉ cần biết là nhà họ Trương xong đời rồi là được."
"Không, không có khả năng." Trương Vĩ giận dữ không thôi.
Kết quả đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú.
Mọi người nhìn ra ngoài phòng, thấy được bốn chiếc xe sang màu đen dừng ở cửa biệt thự, đằng sau còn có khoảng 30 chiếc nữa tạo thành một đoàn xe khổng lồ.
Nhìn trận thế này, Lương Minh Trạch trực tiếp bị dọa sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy một đám người dẫn đầu bốn chiếc xe đầu tiên hấp tấp chạy đến, vừa nhìn mới biết.
"Người của Tứ Đại Gia Tộc." Trương Vĩ cả kinh.
Chương 111:
Tuy hai anh em bọn họ không biết trong buổi thọ yến kia đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết ân oán giữa Dương Tiêu và Tứ Đại Gia Tộc.
Nhưng, trong thọ yến của Từ Dung, Dương Tiêu lại đắc tội với nhà họ Lương, chuyện này thì bà ta biết, hơn nữa nhìn trận thế này là biết tới để báo thù.
"Có trò hay để xem rồi." Trương Nguyệt kéo Trương Vĩ, trong lòng thầm nghĩ cục diện trước mắt có thể xoay chuyển.
Trương Vĩ như đột nhiên nhận ra điều gì đó, ông ta nhìn Dương Tiêu cùng Lương Minh Trạch, vui sướng khi người gặp họa, trong mắt vô cùng sảng khoái.
Tuy không biết nguyên nhân, nhưng mấy người lại dám đắc tội với Tứ Đại Gia Tộc thì không có kết cục tốt đẹp.
Ha ha, lần này trên trời dưới đất đều không có chỗ dung thứ cho mấy người rồi.
"Không ngờ hành động của Tứ Đại Gia Tộc lại nhanh vậy." Dương Tiêu nhẹ giọng cười lạnh.
Dương Tiêu và Trương Nghịch Luân nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì.
Ở trong mắt Tứ Đại Gia Tộc, Dương Tiêu vẫn dựa vào Sở Kình Hồng.
Hiện giờ Sở Kình Hồng xong đời, việc đầu tiên Tứ Đại Gia Tộc làm là chạy đến đổ vỏ trả thù.
Trần Hoàng Thiên của nhà họ Trần.
Hàn Diệu Tường của nhà họ Hàn.
Giang Nhất Phàm của nhà họ Giang.
Lương Hoàng Huy của nhà họ Lương.
Người đại diện cho Tứ Đại Gia Tộc không ai bì nổi bước vào căn biệt thự nho nhỏ, theo sau lần lượt là tâm phúc và cấp dưới của bọn họ, hùng hùng hổ hổ.
"Ồ...? Không nghĩ tới người nhà họ Trương cũng ở đây à?" Hàn Diệu Tường liếc thấy Trương Vĩ cùng Trương Nguyệt.
Lương Hoàng Huy nhất thời mở miệng: "Em dâu, em cũng ở đây sao?"
Trương Nguyệt cười ha ha, giơ giấy thỏa thuận li hôn trong tay lên: "Tôi đã không còn là em dâu ông, phế vật này, không xứng với nhà họ Trương tôi."
Bà ta vừa nói xong, nhất thời dẫn tới một trận cười vang.
"Xem ra, người một nhà Lương Minh Trạch mấy người đi đâu cũng bị xa lánh, không khác gì chuột chạy qua đường, người người đều muốn giẫm một cước nhỉ."
Trần Hoàng Thiên nhân cơ hội trào phúng một câu.
Giang Nhất Phàm đắc ý nhìn Dương Tiêu đứng đầu phía trước: "Ai bảo lúc trước anh đánh tôi, hiện tại Hồng gia không còn, để tôi xem cái tên phế vật như anh còn làm được cái gì."
Quả nhiên, Tứ Đại Gia Tộc tới để báo thù, lúc này Trương Vĩ như hồi máu sống lại.
"Đắc tội với Tứ Đại Gia Tộc và nhà họ Trương tôi, để tôi xem mấy người sống thế nào."
Trương Vĩ hung hăng mắng một câu.
Hiện giờ bọn họ đứng cùng một chiến tuyến với Tứ Đại Gia Tộc, ông ta không còn gì phải sợ hãi.
"Choang" một tiếng, Lương Minh Trạch sợ tới mức lui lại mấy bước, đụng vỡ bình hoa.
Chuyện này, bây giờ phải làm sao đây?
Trong thọ yến của Hồng gia, ông ấy tận mắt thấy Sở Kình Hồng thay Dương Tiêu dạy dỗ Tứ Đại Gia Tộc, ông đương nhiên cũng cho rằng chỗ dựa sau lưng Dương Tiêu có thể chính là Hồng gia.
Còn về Trương Nghịch Luân, ông không biết, chuyện xảy ra trong văn phòng của Sở Kình Hồng lại không ai biết.
Hiện giờ, Hồng gia ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, Tứ Đại Gia Tộc đạp cửa xông tới, bảo Lương Minh Trạch ông phải làm thế nào cho phải?
Hàn Diệu Tường căm tức Dương Tiêu, nghiêm giọng quát: "Mày chém đứt một tay của con tao, khiến nó phải chịu nổi khổ ngục tù, hôm nay, tao muốn hai tay của mày."
Trần Hoàng Thiên cả giận nói: "Mày phế hai tay của con tao, đánh vào mặt tao, còn dõng dạc bắt nhà họ Trần tao phải đến cửa quỳ xuống.
Nếu nhà họ Hàn muốn hai tay của mày, tao đây muốn hai chân của mày thay thế."
Giang Nhất Phàm cười khinh miệt: "Trước đó anh bắt tôi tự tát vào mặt đúng không? Ha ha, hiện giờ anh đã không còn chỗ dựa vững chắc, tôi muốn anh quỳ xuống tự tát vào mặt mình đến khi tôi hài lòng mới thôi."
Từ Dung quắc mắt trừng trừng: "Cậu khiến tôi chịu nhục trên thọ yến, hiện giờ tôi muốn người phụ nữ của cậu và cậu đều phải bị sỉ nhục, khiến cậu được cảm nhận tư vị này."
Tứ Đại Gia Tộc tức giận ngập trời, khí thế hùng hổ dọa người.
"Đắc tội với ngài ấy, Tứ Đại Gia Tộc nhất định phải chết."
Đột nhiên, một giọng nói hùng hồn vang vọng cả căn biệt thự, thậm chí ngay đến mặt đất cũng có chút rung chuyển.
Mọi người vừa thấy, không khỏi kinh ngạc thay đổi sắc mặt.
"Ông, ông, ông là Trương Nghịch Luân."
"Người đỡ đầu Đông...!Đông Hải?".