CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Dương Tiêu nhìn Lương Minh Trạch một cái, nhẹ nhàng nói: “Có đổi hay không là tùy ông.


Lương Minh Trạch hoàn hồn, gật đầu ngay: “Đổi, đổi, tôi nghe theo cậu, cậu liên hệ giúp tôi với.


Bất kể thế nào đi nữa, ông ấy vẫn chọn tin Dương Tiêu.

Dương Tiêu lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.

Thấy Lương Minh Trạch đồng ý đổi, không ít người có mặt ở chỗ này đều cực kỳ bất ngờ.


Thậm chí có người cười thầm ông ấy ngu ngốc.

Kết quả, đúng lúc này, phòng bệnh kế bên có một nữ sinh trẻ trung lanh lợi đi nhanh tới, nghĩa khí nói với Lương Minh Trạch:
“Chú à, chú đừng để bị người này lừa!”
Nói rồi, cô ta chỉ vào Dương Tiêu nói: “Đừng cho là tôi không biết anh đang làm gì.


“Anh là hạng cò mồi bất lương phải không, ha ha, tôi thấy chắc là anh không biết vị bác sĩ chủ trị này là ai rồi, để tôi nói cho anh biết nhé!”
“Vị này là thầy Lý Bách! Thầy thuốc Trung y giỏi nhất Giang Thành, dốt ạ!”
“Lừa đảo cũng không tìm hiểu cho đàng hoàng, còn đòi giới thiệu người giỏi hơn, ở Giang Thành này còn bác sĩ nào giỏi hơn thầy Lý Bách nữa chứ?”
Lời này vừa nói ra, lập tức tất cả mọi người cười nhạo nhìn Dương Tiêu.

Một tên cò mồi lừa đảo lại dám giới thiệu bác sĩ ngay trước mặt danh y Lý Bách tiếng tăm lừng lẫy à? Phen này thì vả mặt rồi!
“Tôi thấy, khoan so với thầy Lý Bách, mọi người xem đi, trông anh ta như vậy thì có thể quen biết bác sĩ nào không chứ?”
“Không phải là định giới thiệu lang trung bịp, thầy thuốc dỏm các kiểu đấy chứ? Ha ha.


Dương Tiêu liếc nhìn nữ sinh trẻ tuổi, không khỏi lắc đầu thở dài, mặt mũi không tồi, tiếc là không có đầu óc.

Thấy Dương Tiêu còn lắc đầu, nữ sinh trẻ tuổi nhướng mày, tiếp tục nhắc lại với Lương Minh Trạch:
“Tóm lại chú đừng tin anh ta, anh ta là đồ lừa đảo!”
Lương Minh Trạch bối rối ra mặt, vội vàng giải thích với mọi người Dương Tiêu không phải là lừa đảo.


Ngay tức thì, tất cả mọi người đang có mặt đều nói ông ấy ngốc, bị lừa còn không biết!
Nữ sinh trẻ tuổi đầy nghĩa khí rất đỗi bực mình, tiếp tục mắng Dương Tiêu.

“Anh là cái thể loại gì vậy hả, tôi đã vạch mặt anh rồi, anh vẫn còn mặt mũi lừa tiếp à?”
“Có tin tôi lập tức báo cảnh sát bắt anh không?”
Đúng lúc này, một vị chủ nhiệm đeo kính thấy trong phòng bệnh nổ ra tranh chấp nên chạy vội tới.

Sau khi hiểu rõ sự việc, ông ta hừ mạnh một tiếng, giận dữ nhìn về phía Dương Tiêu!
“Không được đổi bác sĩ!”
“Nếu như ngay cả Lý Bách cũng không cứu chữa được thì bệnh nhân đó có thay người nào tới cũng không cứu được!”
“Huống hồ lỡ như đổi bác sĩ làm trễ nãi việc chữa trị thì anh có chịu được trách nhiệm không? Anh có tư cách để chịu trách nhiệm không hả?”
Một bác sĩ khác lập tức nói: “Phải đấy, người này dám vì tiền mà bất chấp sống chết của người bệnh, thật quá đáng!”
“Tống cổ hắn ra ngoài đi!”
Thấy mọi người đòi đuổi Dương Tiêu ra, Lương Minh Trạch vội vàng đứng ra ngăn lại, khuyên can: “Mọi người bình tĩnh một chút đã!”
“Dù nói thế nào đi nữa, tôi vẫn tin tưởng cậu ấy, ít nhất thì cũng nên chờ vị bác sĩ cậu ấy giới thiệu đến đây đã thì chúng ta mới bàn tiếp được đúng không?”
Lời này vừa nói ra, rất nhiều người lắc đầu thở dài.


Thậm chí mọi người đều cho rằng Lương Minh Trạch bị đả kích nặng nề vì người thân lâm trọng bệnh nên mới mù quáng tin một tên lừa đảo.

Nhất thời, tất cả mọi người đều cảm thấy kẻ lợi dụng tâm lý lo lắng của người nhà người bệnh để lừa tiền như Dương Tiêu thật buồn nôn.

Nữ sinh trẻ tuổi lấy điện thoại ra sẵn sàng báo cảnh sát bất cứ lúc nào, trừng mắt nói với Dương Tiêu: “Đồ lừa đảo chết tiệt, để tôi xem xem anh giới thiệu được bác sĩ nào tới đây nào!”
Kết quả, chẳng bao lâu sau, cả bệnh viện số 9 Giang Thành lập tức xôn xao nhốn nháo!
Thậm chí, có thể nghe thấy không ít người dưới tầng kêu lên “Trần Hạnh!”, “Là Trần Hạnh “hồi xuân thủ” thật!”.

“Trần Hạnh đích thân tới bệnh viện số 9!”
Nghe thấy tiếng la, nữ sinh trẻ tuổi không khỏi ngẩn ra: “Trần, Trần Hạnh?”.


Bình luận

Truyện đang đọc