CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


"Bởi vì, Đế Tôn cậu ấy là vua, là thần!"
"Cậu ấy là sự tồn tại mà ông không thể tưởng tượng được, rõ chưa?"
Trương Nghịch Luân bỏ lại một đoạn, không để ý đến Sở Kình Hồng tinh thần đã bị chấn động mạnh co quắp trên ghế salon, rời khỏi văn phòng cùng với Dương Tiêu.

Kết quả, vừa ra đến cửa đã nhìn thấy "cô Nam" mặc trang phục chỉnh tề đang bưng ba ly rượu, cười hì hì nhìn hai người.

"Đi, lâu lắm rồi ba người chúng ta không uống với nhau một ly rồi.

"
Lời này vừa nói ra, Dương Tiêu mỉm cười nhận lấy ly rượu, Trương Nghịch Luân cũng cười ha ha một tiếng.

Tìm một góc hẻo lánh từ xa xa có thể ngắm trọn cảnh đêm ở Giang Thành, ba người kề gối nói chuyện hồi lâu.

Ở cùng với bọn họ, Dương Tiêu dễ hoài niệm về năm tháng xưa cũ.

Nhìn thành phố lớn xa hoa truỵ lạc bên dưới, những cảnh tượng lúc vượt qua trong mưa bom bão đạn, liếm máu trên mũi đao, phảng phất lướt qua mắt từng màn một.


Vừa nguy hiểm, lại khó quên.

Tất cả mọi người đều kết giao bạn bè qua mạng.

Bây giờ, cuối cùng cuộc sống cũng đã an ổn, bọn họ đều đã tự mình tạo dựng được nền móng vững chắc trong lĩnh vực của mình.

Người làm Đế Tôn như Dương Tiêu đây cũng thấy vô cùng an ủi.

Không thể không nói, đám bạn này hiếm khi được dịp tụ họp uống hai ly giống vậy, đến ngay cả Dương Tiêu cũng đều vô cùng hưởng thụ quãng thời gian này.

Đương nhiên, hưởng thụ là hưởng thụ, lần này lại là cô nàng Linh Ân này tự tiện làm chủ, nên dạy dỗ thì vẫn phải dạy dỗ.

Dưới một trận giảng đạo lý của Dương Tiêu, Linh Ân vừa khóc thút thít vừa tỏ ra dễ thương để qua ải.

Đến nỗi chọc cho ông chú bốn mươi tuổi như Trương Nghịch Luân này đều phải phình bụng cười to.

Lần này hiếm khi từ thành phố Đông Hải đến, Trương Nghịch Luân đặc biệt mang đến cho Hinh Nhi một món quà, là cái kính hộ tâm nhỏ, nói là để bảo vệ tốt cho con gái cục cưng của Đế Tôn.

Còn nói, nếu sau này có cơ hội nhất định sẽ gặp mặt cô bé một lần.

Linh Ân cũng lập tức nói lần sau nhất định phải ôm con gái của Đế Tôn một cái.

Nghe thấy chiến hữu ngày xưa đến bây giờ vẫn còn có thể quan tâm đến con gái của mình.

Không thể không nói, thật đúng là vật đổi sao dời, mình thật sự thành vú em rồi.

Dương Tiêu mỉm cười bảo đảm, sau này nhất định sẽ có cơ hội, để Hinh Nhi làm quen vui chơi với hai người một ngày!

!
Khi Dương Tiêu đang ôn chuyện với các chiến hữu ngày xưa.

Tại ban công của phủ tiếp khách bên kia, hai cô gái đẹp Lương Nhã Trân và Trương Gia Giai mỗi người bưng một ly rượu, ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm của Giang Thành.

Vừa rồi, Lương Nhã Trân quay đầu bước đi trong cơn tức giận, vẫn là Trương Gia Giai kéo cô đến đây ngắm uống hai ly rồi ngắm cảnh.

"Có phải cậu thật sự đã yêu Dương Tiêu rồi không?"
Đột nhiên Trương Gia Giai mở miệng, khiến cho Lương Nhã Trân giật nảy mình.

"Cậu, cậu nói cái gì đó!"
Trương Gia Giai nháy mắt một cái: "Không phải sao? Vậy sao vừa rồi khi nhìn thấy anh ta rời đi với người con gái khác, cậu lại chạy nhanh đến như vậy chứ?"
Lời này vừa ra, Lương Nhã Trân than nhẹ một tiếng: "Tớ chỉ là vốn vì chuyện khiêu vũ mà có hơi mong đợi một chút! "
"Kết quả tớ đợi một hồi lâu mà anh ta vẫn không có hành động gì cả, trái lại thoáng cái còn chạy đến nhảy với cô gái khác nữa, tớ chỉ hơi tức mà thôi.

"
Nói đến đây, cô quay đầu lại liếc Gia Giai một cái: "Lại nói! Chẳng phải tớ mong chờ là do hai ngươi hại sao.

"
"Hai người các cậu cứ vây bên tai tớ mà tẩy não hệt như ác ma vậy đó, hừ, hại tớ thật sự chờ mong, còn uổng công kỳ vọng một trận nữa chứ.


"
Trương Gia Giai đau khổ cười một tiếng, lúc này vất vả lắm Lâm Minh Tâm mới tìm được hai người, ngay lập tức giải thích rõ ràng những hiểu lầm ở hiện trường lúc ấy.

Sau khi cô ấy cam đoan Dương Tiêu thật sự không hề mời cô gái kia nhảy, đây chỉ là hiểu lầm.

Hai người họ đều có thể nhìn thấy rõ vẻ u sầu trên gương mặt xinh đẹp của Lương Nhã Trân lúc này đã biến mất không thấy gì nữa.

Thậm chí, trên mặt cô còn có thêm một tia suy nghĩ ngọt ngào không cách nào che giấu.

Sau khi hai cô gái xinh đẹp đưa người bạn thân như đổ phải bình giấm chua này quay trở lại hội trường, lúc này Dương Tiêu cũng đã ôn chuyện trở về.

Lương Nhã Trân trông thấy Dương Tiêu, lúc ánh mắt hai người tiếp xúc với nhau, trong lúc nhất thời cô không biết làm sao, gương mặt ửng đỏ lên, ánh mắt né tránh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc