CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Dù không cam lòng cũng không thể làm gì được, dù sao ông ta cũng coi như để lại ấn tượng tốt trước mặt chiến tướng đại nhân.

Sau khi nhìn Triệu Xuân Lâm rời đi, Dương Tiêu cũng để ba người Linh Ân tự lo chuyện của mình.

Sau đó, anh đi một mình đến hội trường Đại hội thương mại Đông Hải.


Sau khi ba chị em Lương Nhã Trân xuống máy bay thì nhanh chóng đến địa điểm tổ chức Đại hội thương mại Đông Hải tráng lệ.

Hôm nay, nơi này có thể được ví von là ngọa hổ tàng long, không ngoa khi nói những tên tuổi lớn trong toàn khu vực Đông Hải đều quy tụ về đây.

Sau khi liên lạc với đối phương, ba người Lương Nhã Trân lập tức bước vào đại sảnh tráng lệ của hội trường.


Trong phòng hội nghị có kính suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn thấy đối phương rất rõ ràng.

Bốn người đàn ông đã ngồi trong phòng hội nghị từ sớm, khi nhìn thấy ba người đẹp với thân hình uyển chuyển này tiến đến, trong mắt đều lộ ra tia rực lửa.

Một người đàn ông mặc bộ vest được đặt làm không khỏi lên tiếng.

"Đã sớm nghe nói về sắc đẹp của mỹ nữ số một Giang Thành, không ngờ người thật còn đẹp hơn lời đồn!"
"Đúng là một báu vật, chậc chậc chậc, thành phố Đông Hải của chúng ta to như vậy nhưng không thể tìm thấy ai có thể so sánh cùng!"
Lúc này, hội viên Lưu Đạt Thành của thương hội Long Minh ngồi ở một bên cười tủm tỉm nói: "Tôi đã sớm nói với các anh rồi, các anh còn không tin.

"
"Lúc trước tôi đã tận mắt gặp qua một lần khi đến tỉnh Hồ để tham dự tiệc mừng thọ của Sở Kình Hồng.

Thật là nhìn một cái thôi cũng khó quên, chậc chậc.

"
"Các ông nói xem, nếu có thể nếm thử mùi vị của cô ta thì tuyệt biết bao nhiêu?"
“Ha ha ha.

” Lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng hội nghị tức thì vang lên một trận cười xấu xa.

Nhìn thấy bốn người đàn ông đột nhiên cười, cách tấm thủy tinh, Lương Nhã Trân cảm thấy có hơi không được tự nhiên.


Khi ánh mắt của những người đàn ông này nhìn vào cơ thể cô, cô luôn cảm thấy rất khó chịu.

"Này, Lưu Đạt Thành, tôi nhớ anh đang theo đuổi cái cô gì ấy nhỉ, Tô Tiểu Hạnh phải không?"
"Sao lại thèm muốn đại mỹ nữ họ Lương rồi?"
Lưu Đạt Thành xì một tiếng khinh miệt: "Đừng nhắc đến nữa, xui xẻo!"
"Vào ngày tiệc mừng thọ của Sở Kình Hồng, tôi đã mời cô gái đó khiêu vũ, kết quả bị một thằng nhóc không biết từ đâu đến phá hỏng!"
"Ồ? Ai kiêu ngạo như vậy, ngay cả người của thương hội Long Minh chúng ta cũng dám động à?"
Lưu Đạt Thành cười ha ha: "Tôi không biết thân phận của anh ta, nhưng khi đó anh ta vậy mà lại có thư mời kỳ lân, vì vậy tôi đã bị mời ra khỏi tiệc mừng thọ.

"
"Đương nhiên, thế lực chủ yếu của bổn thiếu gia là ở Đông Hải, song lúc đó đang ở tỉnh Hồ cho nên cũng không dễ gì đắc tội rắn địa phương Sở Kình Hồng.

"
"Nhưng bây giờ, Sở Kình Hồng bị bỏ tù rồi, nếu để tôi gặp lại thằng nhóc đó, tôi nhất định sẽ cho anh ta biết sự lợi hại của Lưu Đạt Thành tôi!"
Nói xong, người đàn ông mặc âu phục La Mông quay đầu sang chỗ khác, cười hỏi: "Cố Tử Hùng, tôi nhớ rõ anh cũng từng ném cành ô liu với mỹ nhân họ Lương kia, sao cũng không thành công thế?"
Lời này vừa nói ra, Cố Tử Hùng cũng xì một tiếng khinh miệt.


"Hồi đó đồ đê tiện kia bị nhà họ Trần phong tỏa kinh tế, ngân hàng không cho cô ta vay tiền!"
"Tôi đặc biệt liên hệ với chủ nhiệm Trần của ngân hàng và để lại cho cô ta một tấm chi phiếu trị giá năm mươi triệu dưới tên của chính tôi!"
Cố Tử Hùng sờ sờ cằm: "Hừ, chỉ cần cô ta đáp ứng cùng tôi ở một tuần, chi phiếu sẽ là của cô ta!"
"Kết quả là, chủ nhiệm Trần nói với tôi rằng cũng có một thằng nhóc không biết từ đâu đến và làm rối tung sự việc ngày hôm đó!"
"Cậu Cố tôi nguyện ý giúp đỡ người khác, nhưng có người lại không biết tốt xấu!"
"Chủ nhiệm Trần đã gửi cho tôi bức ảnh của người đó.

Nếu để tôi nhìn thấy anh ta, tôi nhất định sẽ cho anh ta biết cái giá phải trả cho việc hủy hoại việc tốt của cậu Cố tôi!"
Thấy ba người thảo luận sôi nổi, ngồi ở giữa phòng hội nghị, một người đàn ông mang vẻ mặt ngông cuồng rốt cuộc cũng lên tiếng.

"Hai người đừng tranh cãi nữa!"


Bình luận

Truyện đang đọc