CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Anh đang định trả lời thì đột nhiên có một anh chàng đẹp trai mặc Versace, tay mang đồng hồ Vacheron Constantin giơ tay ngăn giữa hai người bọn họ.

“Hạnh Nhi, cô không sao chứ?”
Anh ta nhanh chóng liếc nhìn Dương Tiêu một cái, sau khi hỏi thăm xong thì đột nhiên phát hiện trong mắt Tô tiểu hạnh có nước mắt, anh ta lập tức cau mày lại.

”Có phải anh ta làm cô khóc hay không? Yên tâm đi Hạnh Nhi, để tôi ra mặt cho cô.


Nói xong anh ta liền quay người chỉ tay vào mặt Dương Tiêu rồi tức giận nói: “Con người anh bị làm sao thế hả, có phải anh ép cô ấy nhảy với anh hay không?”
“Hạnh Nhi người ta không chịu nhảy với anh thì thôi, sao anh phải bắt ép cô ấy?”
Nghe vậy thì cả người Tô Hạnh Nhi cứng đờ ra, cô ta nhanh chóng nói: “Không phải như vậy đâu mà, tôi…”

Cô ta còn chưa nói xong thì người đàn ông đã ngắt ngang nói: “Cô cứ yên tâm đi, ở đây cứ việc giao cho tôi.


Nói xong, anh ta quay đầu lại nói tiếp với Dương Tiêu: “Anh có biết tôi là ai không hả, tôi là Lưu Đạt Thành, là hội viên của thương hội Long Minh!”
“Anh có tin tôi có thể đuổi anh ra ngoài ngay lập tức hay không hả?”
Vốn dĩ Lưu Đạt Thành còn định mời Tô Hạnh Nhi làm bạn nhảy của anh ta, nhưng không ngờ rằng lại bị người đàn ông này đi trước một bước.

Anh ta vốn không được vui rồi, kết quả lại nhìn thấy người này làm Tô Hạnh Nhi khóc.

Dĩ nhiên anh ta phải mượn cơ hội này để thể hiện năng lực bản thân trước mặt Tô Hạnh Nhi rồi! Kết quả anh ta không ngờ rằng tên này lại lạnh lùng nói một câu: “Nếu như tôi nói tôi không tin thì sao?”
Vừa nghe vậy thì anh ta không khỏi sững sờ.

Sau đó thì gương mặt anh còn tối sầm lại, đôi mắt có chút lạnh lùng! Đến Tô Hạnh Nhi cũng vô cùng bất ngờ, không ngò Dương Tiêu lại cứng như thế!
“Ha ha, xem ra anh không thấy quan tài không đổ lệ mà!”
Nói xong, Lưu Đạt Thành từ từ moi tấm thiệp mời của mình ra, lấy thế cao đàn áp thế thấp nhìn Dương Tiêu nói: “Tôi không biết anh có nghe nói hay chưa, khi nãy có một người có tấm thiệp mời màu tím đã bị ông Hồng đuổi ra ngoài vì đắc tội với một vị khách quý khác.


“Tôi nghĩ, rất nhanh sau đó anh cũng sẽ biết được kết cục của mình mà thôi!”
Nghe vậy, Tô Hạnh Nhi và những người nghe được cuộc trò chuyện này đều thở gấp hơn.

Người có tư cách đuổi người có thiệp mời màu tím, không lẽ là…

Khi mọi người nhìn thấy tấm thiệp do Lưu Đạt Thành móc ra, họ đều cảm thấy nghẹt thở ngay lập tức! Quả nhiên là tấm thiệp màu đen! Không ngờ rằng, người trẻ như Lưu Đạt Thành lại có tấm thẻ đen đặc biệt này!
“Tấm thẻ đen trên tay tôi là tấm thẻ có cấp bậc cao nhất trong tất cả những tấm thiệp mời! Bây giờ anh tin anh bị đuổi đi rồi chưa?”
Lưu Đạt Thành nhìn sang Dương Tiêu, đồng thời cũng thấy mình tài giỏi vì đã để lộ tấm thẻ đen trước mặt Tô Hạnh Nhi.

Nhưng cuối cùng Dương Tiêu cũng chỉ lắc đầu cười cười: “Tôi vẫn không tin đó.


Khi nghe vậy thì mọi người đều trở nên xôn xao! Người này rốt cuộc là tên ngốc hay là anh ta cũng có thẻ đen đây? Đối phương cũng đã lấy tấm thẻ đen ra rồi mà anh vẫn chưa chịu sợ!
Không ngờ người này lại lì lợm như vậy, vẻ mặt của Lưu Đạt Thành tối sầm lại, anh ta không tin Dương Tiêu cũng có tấm thẻ đen: “Được, vậy để tôi coi anh có bản lĩnh gì.


Nói xong anh ta quơ quơ tay, rất nhanh có một nhân viên bên phía tiệc thọ chạy sang.

Khi nhìn thấy người đi sang, Dương Tiêu không khỏi mỉm cười.


Người bị Lưu Đạt Thành gọi sang lại là anh Hầu!
Khi anh Hầu nhìn thấy Dương Tiêu, khóe mắt anh ta không khỏi co giật, như… như vậy cũng có duyên quá rồi chứ.

Anh Hầu đến rồi, miệng Lưu Đạt Thành nhếch lên, rồi thoải mái nói với anh Hầu: “Có phải người có thiệp mời cao cấp có thể đuổi người có thiệp mời cấp thấp như anh ta cút hay không?”
“Vậy thì tôi muốn anh ta cút ngay lập tức.


Anh Hầu nghe vậy thì gật gật đầu trước, sau đó lại nói: “Nói như vậy cũng đúng, như tôi cảm thấy người nên cút là anh mới phải.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc