CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Anh vừa dứt lời, nhất thời, mọi người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc.

Đám người Lương Nhã Trân hít sâu một hơi.

Trương Gia Giai không nhịn được giơ ngón tay đặt trên bờ môi nhỏ giọng nói: "Suỵt, anh Dương Tiêu, đừng nói nữa!"
"Anh xen miệng vào làm gì?"
Cố Tử Hùng đột nhiên đứng lên, chỉ vào Dương Tiêu quở trách: "Anh cho rằng anh là ai? Lãnh trưởng chấp hành thế nào còn cần anh dạy sao?"
Lưu Đạt Thành nhân cơ hội làm khó: "Lời này của anh ý là nghi ngờ năng lực phán quyết của lãnh trưởng ư?"
Không coi ai ra gì, cao cao tại thượng!
Tranh Khải Thái lại càng kiêu căng chỉ vào Dương Tiêu nói: "Câm miệng! Đừng quấy rầy lãnh trưởng đại nhân đưa ra quyết định!"
Lương Nhã Trân nhíu mày cắn răng bạc, nhẹ nhàng kéo Dương Tiêu nhỏ giọng nói: "Thôi bỏ qua đi Dương Tiêu, giữa bọn họ chắc chắn có quan hệ!"
Lâm Minh Tâm cũng than một tiếng: "Cho dù là lãnh trưởng, cũng không có khả năng hoàn toàn không để ý đến thế lực của Tranh thị.

"
Đổng Yến Châu bất đắc dĩ nói một câu: "Thế lực của Tranh thị quá lớn, lãnh trưởng sao có thể công bằng được.


.

.

"
Bọn họ đều lo lắng chán nản nói.

Thậm chí còn cho rằng trong rất nhiều chuyện, Dương Tiêu đều nghĩ quá đơn giản, lý tưởng hóa quá rồi.

Quả nhiên ngay từ đầu đã không nên ôm ấp hi vọng gì với việc báo cáo này.

Nhìn bọn họ ủ rũ, mặt xám như tro tàn, đám người Tranh Khải Thái đắc ý không thôi.

Đương lúc bọn họ chờ mong Triệu lãnh trưởng sẽ mở miệng nể mặt bọn họ.

"Ngài đây nói đúng!"
Kết quả, Triệu Xuân Lâm trước mắt bao người, đi tới trước mặt Dương Tiêu, lớn tiếng nói một câu.

"Ơ?"
Bốn người Lương Nhã Trân, Lâm Minh Tâm, Trương Gia Giai, Đổng Yến Châu trợn mắt há hốc mồm, hết sức kinh ngạc!
Tranh Khải Thái, Cố Tử Hùng, Lưu Đạt Thành thì hoàn toàn không thể tin nổi.

Tuyệt đối không nghĩ tới, Triệu lãnh trưởng sẽ tán dương Dương Tiêu?
"Tôi làm lãnh trưởng thành phố Đông Hải, tại sao lại không thể chấp hành theo lẽ công bằng?"
"Chuyện này tôi đã tìm hiểu qua, quả thật là đám người Thương hội Long Minh không đúng!"
"Tôi hi vọng sau này mấy cậu có thể cạnh tranh công bằng, đừng để tái hiện hành vi cạnh tranh không đứng đắn này!"
Triệu lãnh trưởng nói mấy câu là đã giải quyết dứt điểm mọi chuyện.

Sắc mặt mấy người Tranh Khải Thái đột nhiên thay đổi, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên!

Bất kể có nói thế nào cũng không ngờ tới, Triệu Xuân Lâm này lại không tiếc đắc tội Tranh thị để giúp đỡ đám rác rưởi của Giang Thành này?
Lãnh trưởng hôm nay bị động kinh à?
Triệu Xuân Lâm hít sâu một hơi.

Tranh thị tại Đông Hải quyền thế ngập trời, đến nỗi lãnh trưởng thành phố Đông Hải như ông ta cũng phải nể mặt ba phần, thế nhưng so với chiến tướng Thất Tinh Đế Tôn đại nhân thì chẳng khác nào đom đóm với trăng trên trời!
Ông ta đương nhiên biết nên đứng về bên nào.

Đổng Yến Châu là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng hô to một câu: "Lãnh trưởng anh minh!"
Theo sau đó là ba người Lương Nhã Trân vô cùng kích động.

Triệu Xuân Lâm nói tiếp: "Các vị muốn hợp tác với Long Minh phải không, tôi có thể ở đây chứng kiến, đảm bảo sẽ không để xuất hiện hợp đồng ngang ngược!"
Kết quả Dương Tiêu đột nhiên mở miệng: "Không.

"
"Chúng tôi không hợp tác với Thương hội Long Minh nữa.

"
"Chúng tôi muốn hợp tác với Thương hội Thần Châu!"
"Thương hội Thần Châu càng có tiềm lực phát triển hơn, sớm hay muộn gì cũng sẽ vượt qua Thương hội Long Minh!"
Dương Tiêu vừa dứt lời, tất cả mọi người đều có chút bất ngờ.


Đám người Tranh Khải Thái của Thương hội Long Minh lại càng ngồi không yên, vẻ mặt khinh thường.

"Ha ha, há miệng là bốc phét, vượt qua được Thương hội Long Minh sao?"
"Khoác lác ai mà chẳng biết!"
Cố Tử Hùng tức giận nói một câu.

"Nói cho nhóc con anh biết, quy mô hiện tại của Thương hội Long Minh gấp mười lần Thương hội Thần Châu đấy!"
Lưu Đạt Thành kiêu ngạo nói.

Lương Nhã Trân cẩn thận suy xét một hồi, cuối cùng quyết định ủng hộ Dương Tiêu!
Lúc này cô mở miệng nói.

"Gấp mười thì đã sao, cứ chờ xem đi, chỉ cần cạnh tranh công bằng, tập đoàn Nhã Trân chúng tôi chưa ngán ai bao giờ!"
"Nếu đã vậy, tôi sẽ lập tức liên lạc để giám đốc Viên trở về!"


Bình luận

Truyện đang đọc