CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Bọn họ nhất quyết cho rằng người phụ nữ lẳng lơ này đã cắm sừng con trai họ nên mới thề nhất định phải trả thù cả nhà cô!
Dương Tiêu trầm ngâm.

Nếu như vậy thì cả nhà Lương Nhã Trân rơi vào nông nỗi này, đi đâu cũng bị nhà họ Trần đàn áp, cũng có chút liên quan đến anh.

Nhưng lúc này, chủ nhiệm Trần cười bỡn cọt lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi áo.

“Ngân hàng không thể cho các anh vay.


“Nhưng cậu Cố sẵn lòng dùng danh nghĩa cá nhân lén cho giám đốc Lương vay năm mươi triệu tệ.


“Chỉ cần giám đốc Lương gật đầu thì năm mươi triệu này là của cô ấy.


“Nhưng có một điều kiện.


Nói tới đây, ánh mắt chủ nhiệm Trần nhìn Dương Tiêu ngập tràn vẻ gian ác: “Về chuyển lời với giám đốc Lương của các anh, đi theo cậu Cố một tuần, tấm chi phiếu này là của cô ấy.


Lời này vừa dứt, Dương Tiêu cười.

“Xem ra anh vẫn chưa biết tôi là ai.



“Ồ? Vậy anh là ai?”
Nhớ lại ban nãy trên tài liệu cũng viết tên của trợ lý Dương Tiêu này, chủ nhiệm Trần bỗng nhớ tới gì đó.

“Tôi từng nghe cậu Thiếu nói, gần đây người đẹp Lương bị một tên bỏ đi tên Dương gì đấy quấn lấy.


“Chắc không phải anh đâu nhỉ? Hahahaha!”
Bỗng chốc, chủ nhiệm Trần vui vẻ nói.

“Thì ra anh là tên bám váy đàn bà đó à? Vậy thì thật xin lỗi, trước mặt anh lại bảo người phụ nữ của anh theo người đàn ông khác.


Chủ nhiệm Trần bỡn cợt cười, nhìn Dương Tiêu: “Nhưng theo tôi thấy như vậy cũng không có gì không tốt.


“Dù sao tên bám váy như anh vốn không cần tự trọng nữa, còn để ý nhiều như vậy làm gì?”
“Chỉ là vận động mấy tôi thôi mà, tôi khuyên anh nhịn chút là được.


“Đây là năm mươi triệu đó, là con số mà cả đời anh cũng không tưởng tượng nối.


“Làm đàn ông, nhịn một lúc gió yên biển lặng, thiệt thòi lớn mới luyện được bờ ngực bao la.


Chủ nhiệm Trần này không biết đang khuyên hay mỉa nữa, nói chung càng nói càng hăng.

Anh ta đương nhiên hy vọng cuộc giao dịch này sẽ thành công, chính miệng cậu Cố nói với anh chỉ cần làm xong chuyện này, cậu ta sẵn sàng chuyển hết vốn liếng vào ngân hàng này.


Như vậy, cậu Cố chính là khách hàng lớn nhất của anh ta, thiết lập mối quan hệ tốt với cậu Thiếu thì sau này càng có lợi!
Sao anh ta có thể bỏ qua cơ hội lần này?
Dương Tiêu chầm chậm cầm tấm chi phiếu trên bàn lên.

Nhìn thấy cảnh này, chủ nhiệm Trần cười, giơ ngón cái với Dương Tiêu: “Đúng, phải thế này chứ.


“Tốt xấu gì thì cậu Cố cũng là thiếu gia Đông Hải, thành viên thương hội Long Minh, người như cậu ấy ngủ với vợ anh rồi, anh cũng không thiệt.


“Bao nhiêu phụ nữ đang xếp hàng để ngủ với cậu Cố, cậu Cố đều không quan tâm.


“Anh nên xem đó là vinh hạnh!”
Chủ nhiệm Trần cười to, nhìn bộ dáng này của Dương Tiêu, thầm nghĩ tên này đúng là “cực phẩm”, vô dụng bám váy thì thôi.

Hôm nay còn tự mình cắm sừng mình, lại cũng thản nhiên chấp nhận.

Chuyện này khiến anh ta không nhịn được mà chế giễu tên vô dụng cực phẩm này thêm mấy câu.

Dương Tiêu cầm tấm chi phiếu lên nhìn rồi nói.

“Xem ra kiếm năm mươi triệu này cũng dễ quá, sao anh không để mẹ anh đi kiếm?”
“Như vậy anh cũng có thể xem đó là vinh hạnh.


Lời này vừa dứt, chủ nhiệm Trần sững sờ.

Hồi sau mới phản ứng lại.

Không ngờ tên vô dụng này còn dám mắng?
Anh ta đập bàn đứng phắt dậy!
“Anh có gan thì nói lại lần nữa?”
“Tôi chỉ là tốt bụng thôi! Cái tên vô…”
Còn chưa nói xong, “bốp” một tiếng!.


Bình luận

Truyện đang đọc