CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


“Có tin không?”
“Bà báo cảnh sát cũng vô dụng, người tình nguyện làm việc cho nhà họ Trần rất nhiều, có thể đủ để khiến bà sống không yên ổn!”
Nghe thấy những lời uy hiếp của Phùng Hồng, sắc mặt của Đổng Yến Châu xám xịt, dần dần bà đã không còn quyết tâm như ban nãy nữa.

Tuy bà ấy làm ăn lớn nhưng không có nghĩa là bà có thể chống đối lại nhà họ Trần.

Nhìn thấy Đổng Yến Châu do dự, Phùng Hồng nhếch mép cười: “Bà già, tôi khuyên bà một câu, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”
“Đừng vì một cái hợp đồng nhỏ nhoi mà đắc tội với cả nhà họ Trần!”
“Nhà họ Trần không hề muốn nhắm vào bà, mong bà biết điều cho!”
Nói đến đây, sắc mặt Đổng Yến Châu tái mét nhưng hình như đã chuẩn bị từ bỏ.

Trương Gia Giai cũng không nhịn nổi mà tức giận nói: “Tôi không tin các người còn có thể coi trời bằng vung như vậy nữa!”
“Dì Đổng, đừng sợ bọn họ, dì từng nói thiết kế lần này của Lương Nhã Trân rất được, đây chính là cơ hội lớn để mở rộng thị trường đó!”

Thật lòng mà nói, Đổng Yến Châu cũng không mong từ bỏ.

Bà không chỉ vô cùng hài lòng với lần hợp tác này mà quan trọng hơn cả, bà còn rất xem trọng cô gái Lương Nhã Trân này.

Nếu có thể hợp tác lâu dài với Lương Nhã Trân, thì dựa vào nguồn tài nguyên thương mại của bà cộng thêm tài năng thiết kế thiên bẩm của Lương Nhã Trân.

Thì việc làm ăn của bà tiến ra thế giới cũng không phải kỳ vọng xa vời!
Phùng Hồng nhíu mày nhìn thấy chuyện vốn sắp giải quyết ổn thỏa, Đổng Yến Châu này chuẩn bị từ bỏ rồi.

Kết quả lại bị con nhỏ này phá đám!
“Mẹ nó, chuyện của mày à?” Phùng Hồng bực tức giơ tay định cho Trương Gia Giai một cái bạt tai!
Kết quả tay lại dừng giữa không trung, nhìn kĩ  hóa ra bị một người đàn ông chặn lại!
“Người ta đã bàn bạc xong xuôi rồi, anh còn chõ miệng vào làm gì?”
Trương Gia Giai nhìn một cái hóa ra là Dương Tiêu!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn người đàn ông đột nhiên ra tay này!
Phùng Hồng dùng sức muốn thoát khỏi tay Dương Tiêu nhưng lại phát hiện ra dù có động đậy thế nào cũng vô ích!
Hắn lập tức chửi một câu: “Mày, mày là cái thá gì? Ở đây có chỗ cho mày nói à?”
Dương Tiêu hơi dùng sức, cánh tay của hắn liền phát ra tiếng răng rắc, đau tới mức hắn phải kêu lên.

Theo sau tiếng kêu thảm thiết, cả người hắn bị ném bay về phía bức tường, phát ra một tiếng cực lớn.

“Ngoan ngoãn nằm đó, không được qua đây làm phiền việc bàn bạc của họ nữa.



Dương Tiêu phủi phủi bụi trên tay đi, tựa như chưa làm chuyện gì vậy.

Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người tại chỗ.

Họ hoàn toàn không ngờ tới Dương Tiêu lại có thể dám động tay động chân với Phùng Hồng!
Nhưng Phùng Hồng lập tức bò dậy, tức giận hét lên: “Đmm, mày chết chắc rồi!”
“Mày lại dám động tay với tao, anh em đâu, xử nó cho tao!”
Lời này vừa dứt, Trương Gia Giai liền lập tức hít một hơi lạnh!
Thầm nghĩ Dương Tiêu này cũng không sợ chết mà còn dám động tay, bây giờ xong đời rồi!
Tuy hôm nay anh ta là vệ sĩ của mình nhưng mà dù sao người này cũng là chồng của bạn thân, cũng không thể để anh ta đánh nhau với nhiều người như vậy đâu nhỉ?
Nhỡ đâu anh ta có chuyện gì bất trắc thì mình giải thích với Nhã Trân ra làm sao?
Thế là cô vội vàng kéo lấy cánh tay Dương Tiêu rồi chạy, còn hét lên: “Chúng ta mau chạy thôi!”
Đổng Yến Châu cũng nhíu mày, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi đây.

Kết quả Dương Tiêu lại cười nhẹ nói: “Cô chắc chắn là phải chạy sao?”

Nói xong, Trương Gia Giai chỉ cảm thấy tay mình bỗng chốc trống không.

Khi cô quay lại nhìn thì phát hiện Dương Tiêu đã xông lên trước từ lúc nào, len lỏi giữa đám người.

Trong chốc lát đã hạ gục tất cả bọn họ!
Đổng Yến Châu và Trương Gia Giai ngây người tại chỗ, mắt chữ a miệng chữ o!
“Anh, anh ta là vệ sĩ thuê ở đâu vậy? Giỏi đánh nhau quá…”
Đổng Yến Châu lắp bắp nói một câu.

Trương Gia Giai đã không còn ý nghĩ trả lời nữa rồi, trong lòng cô ngập tràn sự kinh hãi.

.


Bình luận

Truyện đang đọc