CHA TÔI LÀ CHIẾN THẦN


Bảo vệ cười nhìn Dương Tiêu, thầm nghĩ người có tư cách đến ngân hàng Phong Kỳ, ai mà không phải xuất thân giàu có?
Nhìn cái xe nát này của anh giống người có địa vị như vậy sao?
Dương Tiêu lắc đầu.

Anh chưa từng nghĩ rằng vì chiếc xe và cách ăn của mình mà bị chặn cửa không dưới ba lần.

Xem ra Đế tôn anh không quan tâm nhưng mà xã hội này lại sống như vậy.

Hết cách, xem ra anh cũng phải đổi xe này thôi, không thể để sau này hở chút lại bị chặn chứ.

Anh lấy ra một tập tài liệu đưa qua, Dương Tiêu nói luôn: “Tôi không đến để làm thẻ, hôm nay tôi hẹn chủ nhiệm Trần.


Bảo vệ nửa tin nửa ngờ nhận lấy nhìn thì đúng là như vậy thật.

Không ngờ người này lại hẹn chủ nhiệm Trần thật.

Nếu đã là thật thì anh ta chỉ đành cười rồi để cho chiếc Honda cũ nát của Dương Tiêu đi vào, còn không quên tức tối khinh thường nhìn đuôi xe một cái.

Sau khi vào ngân hàng, vừa đến cửa phòng chủ nhiệm Trần thì điện thoại đã reo lên.

Dương Tiêu lấy ra nhìn, thì ra là Lương Minh Trạch gọi.


Cha vợ tương lai này của anh rất ít khi gọi, lẽ nào có chuyện gì sao?
Kết quả nghe xong mới biết thì ra Tô Tiểu Hạnh kia lại tìm ông xin tha rồi.

Hôm nào Lương Minh Trạch đến bệnh viện chăm sóc cha thì cô gái phòng bên cạnh này lại chạy qua.

Cô ta nhất quyết cho rằng Dương Tiêu cư xử lạnh lùng với cô, chắc chắn vẫn còn tức giận vì chuyện hôm đó ở bệnh viện.

Cũng không dám trực tiếp quấy rầy Dương Tiêu nên chỉ đành quấn lấy Lương Minh Trạch, mong ông có thể nói giúp mình.

Lương Minh Trạch bó tay nên mới gọi cho Dương Tiêu, còn hỏi Dương Tiêu đang ở đâu, bảo cô ta muốn tự mình xin lỗi lần nữa.

Dương Tiêu chỉ thấy có chút cạn lời, anh đã quên chuyện ở bệnh viện lâu rồi, còn xin lỗi cái gì?
Còn về chuyện liên hệ Trần Hạnh, cũng dễ nói, thế là anh đáp đại một câu không vấn đề, chút nữa giúp cô ta liên hệ.

Kết quả khiến cô ta kích động không thôi, nói phải lập tức đến tìm Dương Tiêu nói cảm ơn.

Nếu đã vậy, Dương Tiêu cũng nói với họ bây giờ anh đang ở ngân hàng Phong Kỳ.

Nói xong liền cúp máy đi vào phòng làm việc của chủ nhiệm Trần.

Ngồi xuống, chủ nhiệm Trần tươi cười nhìn Dương Tiêu, lấy ra tài liệu vay tượng trưng nhìn mấy cái.

“Sao hôm nay giám đốc Lương không đích thân đến bàn bạc?”
Ánh mắt chủ nhiệm Trần lóe lên, hỏi một câu.


Dương Tiêu bình thản đáp: “Cô ấy rất bận, tôi là trợ lý của cô ấy.


“Tôi thấy trên tài liệu viết các anh đã bàn xong rồi, sao khoản vay vẫn còn chưa thấy?”
Chủ nhiệm Trần đẩy kính, giọng điệu nặng nề nói: “Nói thật.


“Sau khi chúng tôi họp nội bộ xong thấy tương lai của quý công ty không quá ổn.


“Cho nên khoản vay năm mươi triệu này có lẽ không được rồi.


Lời này vừa dứt, Dương Tiêu nhíu mày.

“Không được? Vậy sao các anh không thông báo sớm?”
Bàn xong gần một tháng rồi bỗng nhiên lại nói không cho vay nữa, chơi nhau à? Để vốn công ty người ta hoạt động thế nào?
Nếu anh sớm nói không cho vay, người ta còn có thể tính toán để mượn ngân hàng khác.

Chủ nhiệm Trần như nhìn ra Dương Tiêu đang nghĩ gì, nhếch miệng: “Thông báo hay không cũng như nhau.


“Tôi nói thật cho các anh nhé, dù các anh tìm ngân hàng nào cũng vô ích, nhà họ Trần đã nói rồi, ai dám cho các người vay tiền thì sẽ không xong với nhà họ Trần.


“Thử hỏi còn có ngân hàng nào chịu bỏ mối làm ăn lớn như nhà họ Trần để hợp tác với công ty nhỏ mới phất lên của các anh?”
Không ngờ là nhà họ Trần đang giở trò mèo sau lưng!
Không giống nhà họ Hàn, kẻ thù của nhà họ Hàn chỉ có Dương Tiêu, nhưng nhà họ Trần không chỉ hận Dương Tiêu mà còn cả nhà Lương Minh Trạch nữa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc