“Trời đất, em lái xe cừ vậy đấy hả?”, Đinh Dũng không khỏi ngạc nhiên, vội thắt chặt dây an toàn, bất lực lên tiếng. “Trông tác phong khác hoàn toàn vẻ thường ngày của em”.
“Tác phong bình thường của em sao?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh bật cười, nói với giọng hóm hỉnh.
Nghe vậy, Đinh Dũng chẳng biết phải đáp lại làm sao. Nói về thực chất thì anh mới gặp Nguỵ Tiêu Tĩnh một lần, anh lại không hiểu về Nguỵ Tiêu Tĩnh, chỉ cảm thấy cô bé của hiện tại không hề giống với hình ảnh khi trước mặt Nguỵ Kiến Quốc.
“Là vì thầy giáo chưa hiểu em lắm thôi”, Nguỵ Tiêu Tĩnh cười giòn tan, đạp hết ga khiến tính năng ưu việt của chiếc xe có thể được phát huy một cách triệt để. Cô vừa nhìn con đường phía trước, vừa nói tiếp. “Chiếc xe của thầy không tồi, thầy mua bao nhiêu tiền vậy ạ?”
“Em là tay đua xe sao?”, Đinh Dũng tròn mắt nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh.
Advertisement
Vừa rồi anh đã quan sát từng động tác gạt số của cô. Một lái xe lái xe quen một số loại xe thì có những thói quen rất khó thay đổi, đặc biệt là với kỹ năng lái xe như Nguỵ Tiêu Tĩnh, tuyệt đối không phải là người thường có thể làm được.
“Dạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên, như thể không ngờ Đinh Dũng sẽ hỏi như vậy.
Một hồi lâu sau, thấy Đinh Dũng không trả lời mà vẫn nhìn mình với ánh mắt ngờ vực, Nguỵ Tiêu Tĩnh mới đỏ mặt, ho hắng một lát, đáp: “Thầy ạ, thầy cứ nhìn em như vậy em sẽ thấy ngại đấy”.
“Có phải không?”, Đinh Dũng vẫn ra vẻ điềm nhiên, hỏi đến cùng.
Advertisement
“Phải ạ…”, thấy Đinh Dũng không có ý định đổi chủ đề, Nguỵ Tiêu Tĩnh chỉ có thể gật đầu. “Trước đây khi học đại học, em đã học kỹ năng lái xe một khoảng thời gian, sau đó em thường chơi đua xe cùng với một số người bạn của mình, dần dần kỹ năng lái xe của em thành thục hơn”.
“Mặc dù chiếc xe này của thầy không phải xe đua nhưng tính năng lại rất tốt”, nói xong, Nguỵ Tiêu Tĩnh lập tức đổi chủ đề.
Còn Đinh Dũng chỉ biết lắc đầu cười mà không hỏi thêm gì nhiều.
Thấy Đinh Dũng không mấy hứng thú với chủ đề này, Nguỵ Tiêu Tĩnh lại vội hỏi: “Thầy ơi, thầy mua nhà ở đâu, có phải thầy muốn mua nhà ở công vụ, hay…”
“Anh muốn tới Thanh Thành Sơn”, Nguỵ Tiêu Tĩnh còn chưa nói xong, Đinh Dũng đã chủ động trả lời.
Quả thực anh muốn tới Thanh Thành Sơn xem vì trước đó Hàn Phương Nhiên có nói muốn sống ở biệt thự tại đây, và còn nói đó là ước nguyện cả đời của ông lão Hàn. Đinh Dũng vừa hay cũng muốn đi xem xem khu biệt thự này rốt cục có gì tốt mà có thể khiến ông lão Hàn – một chủ tịch của tập đoàn Hàn Thị phải coi là giấc mơ.
“Thanh Thành Sơn ạ?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh lặng người, giảm tốc độ quay đầu sang nhìn Đinh Dũng. “Thầy ơi, thầy muốn tới Thanh Thành Sơn làm gì ạ? Lẽ nào thầy muốn xem biệt thự ở đó?”
Nghe Nguỵ Tiêu Tĩnh hỏi vậy, Đinh Dũng gật đầu không phủ nhận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguỵ Tiêu Tĩnh viết rõ hai từ “kinh ngạc”. Cô gãi gãi đầu, giơ ngón tay tỏ vẻ tán thưởng, nói: “Thầy ơi, em phục dũng khí của thầy rồi đấy. Nhưng thầy có biết biệt thự ở đó đắt thế nào không? Nói tấc đất tấc vàng cũng không quá”.
“Nghe nói năm ngoái còn có người nào đó bỏ ra cả tám trăm triệu nhân dân tệ mới có được một căn biệt thự tầm thấp nhất ở khu Thanh Thành Sơn đó”, Nguỵ Tiêu Tĩnh nheo mắt nhìn Đinh Dũng rồi nhướng mày. “Không ngờ thầy lại là Phú Nhị Đại”. *Phú Nhị Đại: Chỉ con ông cháu cha, được thừa kế tài sản*
“Thầy không phải là Phú Nhị Đại”, Đinh Dũng lắc đầu. Tám trăm triệu tệ mới mua được một căn tầm thấp là có vẻ hơi đắt đỏ rồi.
Có điều tiền bạc với Đinh Dũng không phải là vấn đề, đừng nói là tám trăm triệu nhân dân tệ, cho dù là tám tỉ nhân dân tệ thì anh cũng chẳng phải cau mày nghĩ ngợi.
“Không phải là Phú Nhị Đại thì thầy tới đó làm gì?”, Nguỵ Tiêu Tĩnh hiểu nhầm ý Đinh Dũng nên hỏi lại với vẻ khó hiểu.
Ý của Đinh Dũng là anh không phải Phú Nhị Đại mà là Phú Nhất Đại. Tất cả tài sản đều do một tay anh làm nên và tích luỹ lại. Chỉ là thời gian tích luỹ của anh tương đối dài mà thôi.
“Đi xem xem”, Nguỵ Tiêu Tĩnh rõ ràng cho rằng Đinh Dũng không phải là Phú Nhị Đại, không có nhiều tiền để mua biệt thự, có điều Đinh Dũng cũng không muốn giải thích.
“Ồ, được thôi”, mặt mày Nguỵ Tiêu Tĩnh có vẻ cổ quái nhưng cô bé không nói thêm nhiều, cứ thế lái xe tới Thanh Thành Sơn.
Nhà họ Thiết là gia tộc khai thác khu biệt thự Thanh Thành Sơn. Khi bọn họ tới trang viên Thanh Long dưới chân núi Thanh Thành Sơn, bên trong đang tổ chức buổi bán đấu già, thậm chí nhà họ Thiết vì để thu hút người khác mà còn lấy ra một căn biệt thự ở Thanh Thành Sơn để thu hút mọi người.
Vừa vào trang viên Thanh Long, Đinh Dũng đã bị thu hút bởi lời quảng cáo trên tấm pano. Hoá ra lần bán đấu giá này chủ yếu là bán biệt thự Thanh Thành Sơn, chẳng trách mà thu hút bao nhiêu người tới tham gia như vậy.
“Đúng rồi, vừa rồi em nói về biệt thự thấp nhất ở đây. Biệt thự ở đây còn phân đẳng cấp sao?”, Đinh Dũng đột nhiên nhớ lại lời Nguỵ Tiêu Tĩnh nói nên hỏi lại.
Nguỵ Tiêu Tĩnh gật đầu chỉ vào dòng chữ biệt thự Thanh Thành Sơn trên tấm biển quảng cáo, nói: “Em chỉ nghe người khác nói, biệt thự đẳng cấp thấp nhất ở đây cũng có tới tám mươi mốt căn, sau đó là ba mươi sáu căn tầm trung”.
“Haiz, thầy ơi, em còn nghe nói trên đỉnh núi Thanh Thành Sơn còn có chín căn biệt thự hiệu chữ Địa, ba căn biệt thự hiệu chữ Thiên, đặc biệt là biệt thự số một hiệu chữ Thiên là biệt thự siêu cấp ở quần thể khu biệt thư này. Sống ở đây không khác gì lên tiên cảnh”, nói tới đây, Nguỵ Tiêu Tĩnh bày ra bộ dạng mơ màng như thể đang lạc trôi về miền xa lắm.
“Thật sao?”, Đinh Dũng lặng người cau mày hỏi.
Khu biệt thự ở Thanh Thành Sơn còn được phân thế này sao? Nghe rất khác lạ, đặc biệt là số lượng biệt thự ở đây.
“Em cũng không biết. Chỉ là em nghe nói thôi”, nghe Đinh Dũng hỏi vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh mới lè lưỡi đáp lại.
Đúng lúc này, có hai bảo vệ phát hiện ra Đinh Dũng và Nguỵ Tiêu Tĩnh. Cả hai tên bảo vệ nhanh chóng đi tới, mặt mày bất thiện, hỏi: “Hai người làm gì ở đây?”
“Lén lút vụng trộm, trông là không thấy làm gì tốt đẹp rồi”, một tên bảo vệ nhìn vào Đinh Dũng mỉa mai.
Nghe vậy, Nguỵ Tiêu Tĩnh khó chịu ra mặt. Cô chống nạnh hắng giọng, nói: “Hai người các anh người nào thấy tôi lén lút vụng trộm hả? Chúng tôi đến mua biệt thự”.
“Mua biệt thự?”, tên bảo vệ kia đột nhiên cười phá lên. Hắn ta nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh rồi lại nhìn sang Đinh Dũng, đặc biệt là khi nhìn Đinh Dũng, hắn lại mỉa mai châm chọc. “Dựa vào các người mà cũng muốn tham gia mua biệt thự?”
“Đúng thế. Các người đã đến mua biệt thự thì giấy mời đâu, đưa ra đây tôi xem”, hai tên bảo vệ tỏ vẻ coi thường, giơ tay ra nhìn Nguỵ Tiêu Tĩnh mà hỏi.