CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ừm”, Đinh Dũng đặt ly rượu xuống bàn, vắt chéo chân, nhắm mắt lại.  

Thấy vậy, Trương Bồi Sơn không hỏi thêm gì nữa, hắn ta chăm chú nhìn những vũ công trong bộ đồ diêm dúa, uốn éo hết sức hấp dẫn.  

Hôm nay, hắn đặt cược toàn bộ may mắn của mình. Nếu lần này không thể xử lý Hội Hắc Mã thì nhà họ Trương bọn họ kinh doanh bao nhiêu năm nay coi như đổ sông đổ bể, một khi khiêu khích dấy lên sự kích động, lại thêm sự chèn ép của Hội Hắc Mã, rất có khả năng thành quả của hai năm nay đều bị lụi bại trong chốc lát.  

Nhưng nếu lần này có thể tung một đòn mà giành lấy địa bàn của Hội Hắc Mã thì đối với nhà họ Trương mà nói lại là cú nhảy vọt như cá vượt vũ môn. Một khi thành công thì có thể định đoạt vận mệnh của Hội Hắc Mã, tới lúc đó nhà họ Viên thất thế ở Hội Hắc Mã là một chuyện, còn nhà họ Trương lại có thể nhân cơ hội này mà ngày càng lớn mạnh.  

Có thể nói đây là một canh bạc lớn.  

Cho nên Trương Bồi Sơn mới yêu cầu người của mình che mắt kẻ khác, vì một khi đến đây ồ ạt thì Hội Hắc Mã nhất định sẽ có phòng bị, vả lại nếu như kinh động tới những người hành pháp ở thành phố Kim Châu này, ngộ nhỡ bị ngăn chặn hành động thì đêm nay coi như thất bại.  

Đing! Tiếng chuông điện thoại vang lên. Trương Bồi Sơn nhận được một tin nhắn.  

“Anh Đinh, bọn họ tới rồi”, thấy nội dung tin nhắn, Trương Bồi Sơn trầm giọng nói.  

Đinh Dũng mở mắt, trong đôi mắt kia hiện lên ánh nhìn đầy tôi độc. Anh gật đầu, chậm rãi nói: “Đợi”.  

“Bây giờ không ra tay sao?”, nghe Đinh Dũng nói vậy, Trương Bồi Sơn mới cau mày, vội nói. “Nếu như bây giờ không nhân cơ hội ra tay, để kéo dài thời gian thì rất có khả năng chúng ta sẽ bị bại lộ”.  

“Không sao, cứ đợi là được”, Đinh Dũng lắc đầu, nhếch miệng nói. “Thời cơ chưa đến, án binh bất động”.  

“Vâng”, mặc dù Trương Bồi Sơn không biết Đinh Dũng đang âm mưu điều gì nhưng hắn vẫn gật đầu bấm bụng nói.  

Đúng lúc này, ở cửa quán bar Khuynh Thành chợt vang lên những tiếng ồn ào náo loạn, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng hét thất thanh.  

“Anh Thưởng,  Viên Đại Vĩ đến rồi”, trong phòng VIP, tên áo đen trước đó vội nói với Vương Thưởng Lượng.  

Vương Thưởng Lượng nheo mắt, hắng giọng hỏi: “Điều tra được hành động của người nhà họ Trương chưa?”  

“Vẫn chưa ạ. Hình như bọn họ chỉ tập kết chứ không ra tay”, gã đàn ông mặc áo đen cúi đầu, hạ giọng nói.  

“Hỏng rồi”, nghe vậy, Vương Thưởng Lượng thầm nhủ. Hắn vội nói với người của Hội Hắc Mã. “Đi thông báo với Khuynh Thành, bảo cô ta đừng đến, mau rời khỏi đây”.  

“Vâng”, gã đàn ông áo đen gật đầu, nhanh chóng rời đi.  

Còn Vương Thưởng Lượng lại hít sâu. Hắn ta tin rằng nhà họ Trương không thể tập kết người mà không có hành động gì được. Tin tình báo này nhất định có vấn đề. Có điều, trước mắt hắn vẫn lựa chọn giải quyết Viên Đại Vĩ trước đã.  

“Mẹ kiếp, đúng là đen đủi”, Vương Thưởng Lượng gằn giọng, nói với anh em trong phòng VIP. “Anh em, phải làm việc rồi”.  

Trong phòng VIP lúc này có tổng cộng mười bốn, mười lăm người. Lúc này nghe Vương Thưởng Lượng nói vậy, bọn họ lập tức đứng lên, mắt tên nào tên nấy đều rõ vẻ tập trung.  

“Bọn chúng vẫn chưa đi sao?”,  Viên Đại Vĩ nhận được tin từ đàn em thì lên giọng. Hắn cầm lấy chai rượu đi về phía băng ghế của Đinh Dũng.  

“Mau cút, không muốn chết thì cút đi”.  

“Nghe thấy không hả? Cút ngay khỏi đây”.  

Cửa quán bar cách ghế ngồi phía Đinh Dũng không quá xa, nhưng lúc này lại hết sức hỗn loạn. Những người ở lại lúc trước hoặc là chủ động rời đi, hoặc là cứ thế bị người của  Viên Đại Vĩ xử lý.  

Thấy Viên Đại Vĩ dẫn người hùng hổ đi về phía mình, Trương Bồi Sơn thấy căng thẳng hẳn. Hắn vội nhìn Đinh Dũng.  

“Bảo người của cậu bao vây quán bar Khuynh Thành, một con ruồi cũng không được để lọt”, Đinh Dũng đứng dậy nói rất điềm tĩnh.  

Trương Bồi Sơn nghe vậy thì chợt sáng mắt lên, hắn vội gửi tin nhắn điện thoại, ra lệnh. Giờ hắn mới hiểu rốt cục Đinh Dũng muốn làm gì.  

“Hoá ra anh Đinh đã đoán được  Viên Đại Vĩ sẽ tới. Đúng là đánh chó không chừa lối thoát”, thấy bóng người Đinh Dũng, Trương Bồi Sơn vội đi theo.  

“Ồ, thấy ông mày đến mà cũng biết chủ động đến đón à?”   

Thấy Đinh Dũng và Trương Bồi Sơn đi về phía mình,  Viên Đại Vĩ cười lạnh lùng, nói với giọng hống hách: “Biết sợ rồi à? Tao không biết chúng mày nghĩ thế nào mà đụng phải tao, còn dám ngồi đây uống rượu”.  

“Không phải đến để đón anh, mà đến để tiễn anh”, Đinh Dũng mỉa mai.  

“Thằng kia, mày có ý gì hả?”, nghe Đinh Dũng nói vậy,  Viên Đại Vĩ nhất thời chưa hiểu ý tứ nhưng hắn vẫn thấy chẳng phải có ý gì tốt đẹp cả.  

Đinh Dũng không thèm để ý đến hắn, quay đầu nói với Trương Bồi Sơn. “Giết người ở đây, nhà họ Trương các cậu có thể giải quyết không?”  

“Không vấn đề gì”, Trương Bồi Sơn nghe vậy thì giật mình nhưng vẫn gật đầu ngay lập tức.  

Mặc dù nói giết người tương đối phức tạp nhưng nếu như nhà họ Trương muốn ém chuyện này đi thì cũng không phải là khó.  

Còn  Viên Đại Vĩ nghe Đinh Dũng nói vậy thì đổi ngay sắc mặt. Hắn ta đã được chứng kiến thân thủ của Đinh Dũng, lúc này bất giác lùi sau mấy bước, hạ giọng nói: “Hau người chúng mày đừng có ngông cuồng, đợi lát nữa tao phải cho chúng mày quỳ xuống xin tha”.  

“Lên cho tao”, dứt lời, mười mấy tên đàn em phía sau  Viên Đại Vĩ lập tức xông len.  

Đúng lúc này, anh Thưởng cũng dẫn người tới. Sau khi người của  Viên Đại Vĩ thấy được thì lập tức bao vây, đứng đối đầu với người của anh Thưởng.  

“Anh Thưởng sao thế, anh vẫn muốn bảo vệ hai tên này à?”, thấy Vương Thưởng Lượng,  Viên Đại Vĩ mới hắng giọng nhìn chằm chằm Vương Thưởng Lượng. “Anh Thưởng, anh nên biết đây là địa bàn của nhà họ Viên chúng tôi. Không phải là địa bàn của nhà họ Trương, từ bao giờ mà anh lại thành con chó của nhà họ Trương vậy?  

“Mẹ kiếp, dám chửi anh Thưởng à”, nghe vậy, một tên đàn em bên cạnh Vương Thưởng Lượng định xông lên thì đã bị Vương Thưởng Lượng kéo giật lại.  

Vương Thưởng Lượng vỗ vai tên đàn em, tỏ ý không cần phải vội, sau đó nhìn sang  Viên Đại Vĩ, cười nói: “Nhà họ Viên uy phong đấy”.  

“Cho dù Viên Thiên Hàng tới đây thì ông ta cũng không dám nói với tôi những lời như vậy đâu”, Vương Thưởng Lượng nheo mắt nhìn  Viên Đại Vĩ rồi bật cười lạnh lùng. “Cậu chỉ là một con chó mà cũng dám cắn càn với tôi à?”  

“Anh!”,  Viên Đại Vĩ hắng giọng chỉ vào Vương Thưởng Lượng mà gằn lên. “Được, hôm nay tôi nể mặt anh một lần, lôi hai đứa kia ra đây thì tôi lập tức rời khỏi bar Khuynh Thành”.  

Bình luận

Truyện đang đọc