CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH



Trước cửa Thiên Hương Các có một người thanh niên mặc chiếc áo sơ mi hồng, trông bộ dạng lả lướt y như con gái.

Người thanh niên này khuôn mặt hằn học đang lôi một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi lại rồi lên giọng nạt nộ.

Bên cạnh hắn còn có vài nam nữ ăn mặc hoa hoè loè loẹt.

Những người này chỉ đứng nhìn, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí không ít người còn bày ra bộ mặt châm chọc, như thể trong mắt bọn họ cô gái đang cố gắng vùng vẫy kia rõ ràng đang làm trò cười.

“Cứu tôi với.

Cứu, cứu tôi với, quản lý Quỳnh Hi!”, cô gái vùng vẫy hòng thoát khỏi bàn tay của gã thanh niên.

Mấy nhân viên phục vụ phía sau người nào người nấy cúi đầu.

Kể cả thấy cô gái kia vùng vẫy nhưng bọn họ vẫn không dám tiến lên.

Gã thanh niên kia không phải là người mà bọn họ đụng tới được.

“Dừng tay.

Các người đang làm gì thế hả?” đúng lúc này đột nhiên có một người thanh niên tóc ngắn xông từ trong Hải Thiên Các ra.


Đinh Dũng vốn dĩ còn lạnh lùng thì đột nhiên khựng lại.

Anh cau mày, dừng bước chân rồi nhìn về phía người thanh niên đang chạy ra.

Người này trông cũng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày trông hãy còn non, cậu ta tức tối xông lên đẩy gã thanh niên mặc áo hồng rồi để cô gái đứng nép sau lưng mình.

“Đinh Dũng, đừng lo chuyện bao đồng, anh lại muốn chuốc vạ vào thân à?”, Hàn Phương Nhiên và Dương Phàm đuổi theo.

Dương Phàm kéo tay Đinh Dũng lại.

Nhưng cái kéo tay này lại làm Dương Phàm bị đau.

Thân hình Đinh Dũng vẫn không ngừng di chuyển.

“Đinh Dũng…”, Hàn Phương Nhiên cau mày, nắm chặt lấy cánh tay Đinh Dũng.

Đinh Dũng gật đầu, nhìn gã thãnh niên áo hồng và đám bạn lòng lang dạ sói của hắn với con mắt lạnh lùng rồi tiến về phía trước.

“Phương Nhiên, mau ngăn anh ấy lại”, Dương Phàm thấy Đinh Dũng tiến lên trước thì vội hô Hàn Phương Nhiên: “Hai người không nghe thấy sao? Tên đó là công tử của Thiên Hương Các này đấy.


Chúng ta không đụng tới được đâu.

Mau ngăn anh ấy lại đi”.

Nghe Dương Phàm nói vậy, Hàn Phương Nhiên giơ tay lên nhưng câu nói đến miệng lại nuốt lại lần nữa.

Cô lắc đầu và bặm môi nhìn Dương Phàm.

Đinh Tuyết là em gái của Đinh Dũng, ban đầu … vì có thể có tiền cho Đinh Tuyết chữa trị, Đinh Dũng mới ở rể nhà họ Hàn.

Việc này về sau cô mới biết.

Vì em gái mình mà Đinh Dũng cam tâm tình nguyện chịu tiếng chửi rủa của người đời, có thể thấy vị trí của Đinh Tuyết trong lòng Đinh Dũng quan trọng tới mức nào.

Sự thực cũng đúng là như vậy.

Mặc dù Đinh Dũng lúc này không phải là Đinh Dũng như xưa nữa nhưng sâu thẳm trong lòng anh, Đinh Tuyết vẫn là người thân ruột thịt, có cùng huyết thống với anh, là người mà Đinh Dũng quan tâm ngoài Hàn Phương Nhiên ở thành phố Kim Châu này.

“Viên thiếu gia còn đang đợi ở trong, mau đưa cô ta đi”, gã thanh niên mặc áo hồng liếc mắt với mấy người bạn, sau đó nói với hai người đàn ông bên cạnh: “Hai người còn ngây ra đấy làm gì, còn không bắt hắn lại.

Hôm nay tôi phải cho hắn biết thế nào là Vương pháp”.

“A!!!”, Đinh Tuyết kêu gào thảm thiết.

Cô bị một cô gái túm lấy cổ tay rồi lôi vào bên trong Thiên Hương Các.

“Khốn nạn, mày còn giả bộ ngây thơ à? Mau đi vào cho bà mày, nếu không, đợt lát nữa là mày ăn đủ đấy”, cô ái ăn vận loè loẹt giơ tay trái lên rồi tát vào mặt Đinh Tuyết một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc