CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

“Được, yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ kiểm soát tiến độ thật tốt”, nghe Đinh Dũng nói vậy, chủ thầu xây dựng liền gật đầu đáp lời.  

Những công nhân còn lại cũng hứa nhất định sẽ đẩy nhanh tiến độ, chắc chắn sẽ không để cho hai tập đoàn bị chậm trễ thời gian.  

“Đúng rồi, sao mọi người lại ở đây cả vậy?”, sau khi mọi việc xong xuôi, mấy người cùng đi về, Hàn Phương Nhiên đột nhiên lên tiếng hỏi.  

Nghe vậy, Diệp Thiên và Tống Long liền nhìn về phía Đinh Dũng, còn Diệp Thiên lại xoa xoa mũi, cười nói: “Vừa hay gặp được bạn trai của Kim Tư Kỳ nên cùng đi ăn bữa cơm, không ngờ bên này lại xảy ra chuyện cho nên anh mới cùng bọn họ tới đây”.  

“Ồ?”, Tống Long sững người chỉ thẳng vào mặt mình kinh ngạc.  

Advertisement

Kim Tư Kỳ nghe thế thì cau mày, hắng giọng khiến Tống Long giật mình tỏ ra ái ngại.  

Đinh Dũng liếc mắt ra hiệu cho hai người tỏ ý bọn họ diễn cho giống một chút, sau đó đổi luôn chủ đề: “Phương Nhiên, sao em lại tới đây? Bình thường không phải là có dám sát tới kiểm tra sao?”  

“Haiz, hôm nay có người gọi điện thoại cho em, nói với em ở đây xảy ra chuyện. Em dẫn người tới xem tình hình thế nào, ai ngờ…”, nói tới đây, Hàn Phương Nhiên bất lực lắc đầu. Cô không ngờ gặp phải tình cảnh này.  

Nghe vậy, Đinh Dũng mới cau mày, đây rõ ràng là có người cố ý gây rắc rối cho Hàn Phương Nhiên. Anh kéo Hàn Phương Nhiên lại, nói: “Sau này nếu có xảy ra những chuyện như thế này một lần nữa, em phải nói với anh một tiếng, anh tới xử lý cho em, phải bảo vệ bản thân an toàn.  

Advertisement

Nói rồi Đinh Dũng liếc sang Kim Tư Kỳ, ý bảo cô ta cũng nên bảo vệ cho mình an toàn hơn.  

“Vâng, em biết rồi”, Hàn Phương Nhiên thè lưỡi, cảm thấy ấm lòng.  

Đinh Dũng xuất hiện khi cô gặp nguy hiểm khiến cho Hàn Phương Nhiên thật sự cảm thấy cảm động. Ai mà không muốn chồng mình là anh hùng cái thế chứ?  

“Đúng rồi, Đinh Dũng, em nói với anh một chuyện”, đột nhiên, Hàn Phương Nhiên chợt nhớ ra điều gì, cô vỗ vào đầu rồi cười nói: “Tuần tới ông nội em tròn 70 tuổi. Ông đã vất vả vì nhà họ Hàn bao năm nay, em muốn tặng ông một món quà. Anh nói chúng ta nên tặng gì đây?”  

“Tuần tới? Ôi em thấy cái trí nhớ của anh này!”, Đinh Dũng vỗ vỗ đầu bất lực nói.  

Thực ra trong đầu Đinh Dũng căn bản không hề có ký ức tham gia vào buổi mừng thọ của ông lão Hàn cho nên anh không có khái niệm này tồn tại trong đầu. Đến cả ngày nào tháng nào cũng còn không biết. Nếu không phải Hàn Phương Nhiên nói ra thì anh cũng chẳng biết đến việc này.  

Trước đây Đinh Dũng luôn sống thầm lặng trong nhà họ Hàn, thậm chí bị nhiều người mỉa mai châm chọc, đến cả bố mẹ vợ anh cũng coi thường anh. Hiện giờ không phải là cơ hội tốt để chứng minh bản thân sao? Đinh Dũng nghĩ vậy lập tức cười nói: “Việc này em không cần phải lo, anh nhất định sẽ chuẩn bị một món quà giúp em”.  

“Vâng, vậy em giao nhiệm vụ này cho anh nhé, anh đừng làm em thất vọng đấy”, Hàn Phương Nhiên gật đầu khẽ nói.  

Thực ra cô cũng định nói như vậy. Nếu như Đinh Dũng có thể thể hiện bản thân trong buổi mừng thọ, không cần phải làm điều gì đó khiến người ta kinh ngạc mà chí ít chỉ cần chứng minh bản thân một chút rằng mình không giống như một tên ăn hại bỏ đi như trước kia là được.  

Bao ngày tiếp xúc với anh, Hàn Phương Nhiên  đã nhận ra được sự thay đổi của Đinh Dũng. Vốn dĩ cô muốn chuẩn bị cho anh một món quà, sau đó lấy danh nghĩa của anh để tặng cho ông nội. Thế nhưng hiện giờ cô lại có một dự cảm rằng nếu để Đinh Dũng tự làm thì sẽ tốt hơn.  

“Đúng rồi, buổi mừng thọ của ông tôi, hai người cũng tới nhé”, Đinh Dũng nhìn sang Kim Tư Kỳ và Tống Long, vỗ vai cả hai và cười giả lả. “Sự xuất hiện của hai người có thể cùng cố thêm mối quan hệ hợp tác giữa hai bên chúng ta”.  

Mặc dù Đinh Dũng nói là vậy nhưng trên thực tế ý của anh là muốn họ nể mặt mình chuẩn bị món quà cho lịch sự.  

“Được, Tống Long nhất định sẽ đến”, Tống Long chắp tay gật đầu nói.  

Kim Tư Kỳ nghe vậy thì tỏ vẻ không hợp tác, bĩu môi liếc Đinh Dũng: “Xem tâm trạng của tôi đã. Tâm trạng tôi tốt sẽ đi”.  

“Nếu hai vị có thể đến được thì tốt quá”, mặc dù Kim Tư Kỳ và Đinh Dũng là “bạn học” nhưng Hàn Phương Nhiên khi đối diện với Kim Tư Kỳ vẫn cảm thấy có chút căng thẳng vì dù sao cô cũng là đại tiểu thư của nhà họ Kim ở Giang Nam, lại là người phụ trách bất động sản Đỉnh Kim cho dù luận về thân phận gia thế hay địa vị thì đều hơn cô.  

Nếu như Kim Tư Kỳ tới tham gia buổi tiệc thì sẽ khiến cô được nhiều người nể trọng hơn, cho dù là Kim Tư Kỳ tới cũng vì Đinh Dũng.  

“Được rồi, vậy tôi không tiễn hai người nữa nhé”, Đinh Dũng khoát tay với cả hai.  

“Ý gì thế chứ, dùng xong lại đuổi người à?”, ai ngờ Kim Tư Kỳ lại quay đầu nhìn Đinh Dũng bĩu môi.  

“Khụ, khụ, cái đó…”, Đinh Dũng hắng giọng.  

Anh còn chưa nói xong thì Hàn Phương Nhiên đã kéo anh lại: “Đinh Dũng, anh đi với cô Kim một lát, em còn phải kiểm tra công trường một vòng xem có vấn đề gì nữa không”.  

“Anh không phải đợi em nữa đâu, lát nữa em và đồng nghiệp sẽ về công ty”, nói xong, Hàn Phương Nhiên vẫy tay với mấy cấp dưới của mình. “Chúng ta đi thôi, xem xem còn vấn đề gì không”.  

“Vâng, thưa giám đốc”.  

Thấy Hàn Phương Nhiên và cấp dưới đi thăm công trường, Đinh Dũng bèn khoát tay, hét: “Vậy được, gần tối anh tới công ty đón em”.  

Sau khi nhìn Hàn Phương Nhiên đi xa, Đinh Dũng mới quay lại nhìn sang Tống Long và Kim Tư Kỳ. Kim Tư Kỳ đột nhiên lên tiếng: “Anh định tặng gì cho ông lão Hàn?”  

“Tôi không biết, càng quý càng tốt, tôi phải chứng minh bản thân”, Đinh Dũng nhướng mày cười nói.  

Anh tin sau khi Kim Tư Kỳ tới Kim Châu, đã nghe qua những kỳ tích của anh trước đó. Lúc này anh cũng không có ý định giấu thêm, nói: “Hai người có cao kiến gì không?”  

“Tôi thật sự hoài nghi về anh của trước đây và anh của hiện tại có phải là một người hay không?”, Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng dò xét. Sau khi cô tới đây, cô đã cho người điều tra về Đinh Dũng và phát hiện con người anh trong mắt người khác đúng là một kẻ bỏ đi, thậm chí còn từng bị người ta bắt nạt mà lên cả báo.   

Nhưng hình ảnh Đinh Dũng của hiện tại lại hoàn toàn khác, như thể nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, từ đầu tới cuối anh luôn thể hiện là một người đàn ông đầy sự tự tin.  

“Tôi nghe nói hai ngày gần đây có buổi bán đấu giá, anh Đinh có hứng thú đi xem không?”, Tống Long lên tiếng hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc