CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH



“Được, không vấn đề gì”, Đinh Dũng tính toán lại một chút.

Hôm nay cũng không có việc gì nên anh đồng ý luôn.

Dù gì thì trước đó cũng đã đồng ý với Kim Tư Kỳ cùng đi tớ buổi bán đấu giá rồi.

Bây giờ cũng không tiện từ chối.

Mặc dù Đinh Dũng không hề có chút hứng thú gì với các buổi bán đấu giá bên ngoài cả.

Hẹn xong địa điểm gặp, Đinh Dũng liền đạp xe ra ngoài.

Anh không cho Kim Tư Kỳ tới nhà đón là vì ngại hàng xóm thấy rồi dèm pha.

Bíp bíp bíp…
Từng tiếng còi chói tai vang lên.

Kim Tư Kỳ lái chiếc siêu xe rất bắt mắt đỗ bên đường.

“Anh Đinh, anh đúng là khiêm tốn”, Kim Tư Kỳ bật cười.


Từ sau khi đoán được thân phận không hề đơn giản của Đinh Dũng, cô không thể ngó lơ Đinh Dũng như trước được.

Lúc này thấy Đinh Dũng đạp chiếc xe đạp tới, cô không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đinh Dũng vỗ vỗ vào yên xe rồi cười nói: “Đây là xe Phượng Hoàng của tôi đấy, đây là sản phẩm hàng đầu trong giới xe đạp, vả lại người bây giờ không biết phân biệt hàng tốt xấu, có ném sang bên đường cũng chẳng ai trộm”.

Vừa nói, Đinh Dũng vừa khoá chiếc xe lại rồi để lại ở bãi đỗ xe bên đường.

Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng, trong mắt cô ánh lên cái nhìn thật long lanh.

Đinh Dũng thật đúng như Tống Long nói, trông rất khác thường.

Người đàn ông này rốt cục là người thế nào?
Nghĩ tới một người mà ông mình tôn sùng như vậy, Kim Tư Kỳ cho rằng anh nhất định phải là một người rất đặc biệt.

“Anh đoán đúng rồi, chính là chiếc xe này”, Kim Tư Kỳ khẽ cười.

Cô lấy chìa khoá của chiếc xe ra đưa cho Đinh Dũng rồi nói tiếp: “Tống Long còn nói, thân phận của anh không thể ngày ngày đi xe đạp được, vả lại có muốn đi xa lại không tiện cho nên mới mua tặng anh cái xe này”.

“Ha ha, người nhà họ Kim các cô thật hào phóng, vung tiền như rác”, Đinh Dũng xoa xoa cằm, nhếch miệng cười.


Tống Long không thể vô duyên vô cớ tặng anh một chiếc xe đắt tiền như vậy được, chắc chắn là ý của Kim Tiểu Lục.

Kim Tư Kỳ bĩu môi không nói gì.

Thực ra cô cũng không hiểu vì sao Tống Long lại tặng một chiếc xe đắt đỏ như vậy, thế nhưng Tống Long thể hiện rất kiên quyết nên cô cũng không hỏi thêm.

“Được rồi, vậy tôi nhận nó”, Đinh Dũng gật đầu, sau đó lại nhìn sang Kim Tư Kỳ, nói: “Thế nhưng tôi lại thích đạp xe hơn.

Chiếc xe này cứ để chỗ cô, lúc nào tôi cần sẽ gọi cô”.

“Đi thôi”, nói rồi Đinh Dũng không cho Kim Tư Kỳ cơ hội lên tiếng mà cứ thế đưa lại chìa khoá cho Kim Tư Kỳ.

Kim Tư Kỳ nhìn Đinh Dũng một cái, tỏ vẻ tò mò.

Đinh Dũng điềm tĩnh như vậy càng khiến cô thấy anh không hề đơn giản.

Lúc này hình ảnh Đinh Dũng trong đầu cô đã lên một tầm cao mới.

Chiếc xe khởi động rồi phóng như bay trên đường.

Chẳng mấy chốc, hai người đã ra khỏi thành phố Kim Châu và tới khu ngoại ô.

“Ừm, buổi đấu giá này không ở thành phố Kim Châu hả?”, Đinh Dũng đang nghỉ ngơi thì đột nhiên lên tiếng.

Kim Tư Kỳ gật đầu, tập trung nhìn về phía trước và trả lời: “Buổi đấu giá này không tầm thường, là do nhà họ Sắt ở Kim Châu chủ trì, địa điểm ở trên núi Thanh Thành, ngoại ô Kim Châu”..


Bình luận

Truyện đang đọc