CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

Đinh Dũng dứt lời, cái lư ba chân khẽ rung, một mùi hương rất nồng xuất phát từ miệng lư, sau đó hoá thành làn khói xanh.  

Thấy làn khói xanh này, Đinh Dũng nheo mắt, tay anh dùng một thuật pháp, miệng khẽ nhẩm: “Tan”.  

Cũng không biết là chấn động gì, chỉ thấy làn khói xanh đột nhiên bay cuộn lên, theo lời nói vừa rồi của Đinh Dũng mà chợt biến mất không còn chút dấu vết nào.  

Làn khói xanh đó chính là tạp chất xuất phát từ bên trong đoạn xương kia. Lúc này tạp chất đã được tách ra, mùi nồng nặc ban nãy cũng đã tiêu tán, chỉ còn để lại hương thơm dịu nhẹ, chỉ cần ngửi cũng khiến người ta tĩnh tâm hơn nhiều.  

Đến cả Đinh Dũng cũng không kiềm chế nổi mà hít vào hai hơi, anh tỉnh táo hơn hẳn. Đinh Dũng khẽ vỗ vào cái lư ba chân, đột nhiên một hình trụ màu xám to chừng đầu ngón tay bay ra ngoài, được Đinh Dũng cho vào túi đựng đồ của mình.  

Advertisement

“Tổng cộng chín chín tám mốt viên định thần. Mặc dù tạm thời không khắc được chú gì lên nên chỉ có thể coi là nửa thành phẩm. Có điều cũng may chất liệu tốt nên hiệu quả có lẽ cũng đủ dùng”, Đinh Dũng khẽ cười, trong tay anh xuất hiện chín hạt, cũng không biết Đinh Dũng lấy đâu ra một sợi dây để xâu hạt thành chuỗi.  

Chín hạt vừa hay có thể xâu thành một cái vòng tay. Mặc dù trên bề mặt trông hết sức đơn giản nhưng chốc chốc nó lại toả ra mùi thơm dịu nhẹ khiến người ta nhẹ lòng.  

Chín là đủ, vừa hay có thể phát huy tốt nhất công dụng của hạt định thần này. Đinh Dũng cho chuỗi hạt vào túi quần, sau đó để lư ba chân vào trong biệt thự rồi mới cho tay vào túi quần đi xuống núi.  

Anh bảo Kim Vô Đạo lấy cái lư này tới đây cũng là vì muốn luyện thành Định Thần Châu. Lúc đó anh đã phát hiện ra đoạn xương đó không giống bình thường, rất phù hợp để chế thành Định Thần Châu, vả lại tác dụng định thần của nó còn tốt hơn cả hạt định thần bình thường, rõ ràng là nguyên liệu trời cho.  

Advertisement

Hạt định thần thế này bình thường đều dùng gỗ tùng hương, sau đó được đại sư phù chú khắc lên đó Ngưng Thần Chú mới có thể hoàn thành và được coi là một vật phẩm dùng để hỗ trợ trong quá trình tu luyện thường ngày. Có điều đoạn xương này lại khác với chất liệu gỗ thông thường, nó lại càng có tác dụng định thần, tĩnh khí. Nếu như chế nó thành Định Thần Châu, sau này khắc lên Ngưng Thần Chú thì tác dụng sẽ càng được phát huy nhiều hơn nữa.  

“Cuối cùng anh cũng về rồi, để chúng tôi đợi lâu quá”, thấy Đinh Dũng quay về, Kim Tư Kỳ nói thẳng.  

Cô và Tống Long ở bên ngoài đợi hơn hai tiếng đồng hồ, đợi đến mức cô cũng thấy mệt người. Nếu không phải trước đó Đinh Dũng cứu cô thì cô đã bảo Tống Long lái xe về rồi.  

“Đưa cái này cho Tiểu Lục”, Đinh Dũng không để ý đến Kim Tư Kỳ mà đưa chuỗi hạt cho Tống Long.  

Chuỗi hạt này anh làm cho Kim Vô Đạo. Từ lần gặp mặt vừa rồi, anh biết được Kim Vô Đạo lấy Bạch Thảo Đan thì nhận ra rằng thời gian của Kim Vô Đạo không còn nhiều nữa. Có lẽ chuỗi hạt này sẽ giúp Kim Vô Đạo độ qua kiếp nạn này. Nếu như có thể đột phá thành công thì có thể tăng thêm tuổi thọ.  

Võ sĩ bình thường kể cả là những người tu luyện đạt cảnh giới Võ Học Tông Sư thì cũng tuyệt đối không thể tăng thêm tuổi thọ cho mình. Nhưng Kim Vô Đạo thì khác, ông ta tu luyện môn pháp mà Đinh Dũng dạy cho, nói chính xác ra thì hiện giờ Kim Vô Đạo không phải ở cảnh giới Võ Học Đại Sư mà là cảnh giới Kiến Cơ. Nếu như ông ta có thể đột phá lên Kim Đan trong vòng mười năm tới hay có thể coi là Võ Học Tông Sư mà thời nay vẫn thường nói, vậy thì tuổi thọ của ông ta có thể được tăng lên.  

Nhưng rốt cục tăng lên bao nhiêu thì chỉ có thể xem tạo hoá số kiếp của ông ta mà thôi. Cái này không ai có thể đưa ra giới hạn chính xác được.  

“Vâng”, Tống Long vội nhận lấy vòng và ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên đó. Cậu ta cảm thấy như đang say, toàn thân dễ chịu đến mức tò mò mà lên tiếng hỏi: “Đây là mùi gì vậy ạ? Sao con thấy toàn thân lại dễ chịu thế này?”  

“Ấy, mùi này…”, Đinh Dũng còn chưa lên tiếng thì Kim Tư Kỳ sững người một lát rồi chỉ vào chuỗi hạt, nói: “Mùi này…sao lại giống mùi xương thế nhỉ?”  

Kim Tư Kỳ có ấn tượng sâu đậm với mùi này vì từ nhỏ tới lớn cô đã từng gặp rất nhiều đồ hay ho nhưng chưa bao giờ thấy loại nào có thể khiến người ta vừa ngửi một cái là tinh thần sảng khoái như vậy, do vậy mà cô đương nhiên ghi nhớ trong lòng.  

Không ngờ Đinh Dũng lại đem đoạn xương có được của buổi đấu giá chế thành chuỗi hạt đeo tay. Lẽ nào anh biết đây là thứ gì? Mặc dù Kim Tư Kỳ rất hiếu kỳ chuỗi hạt này có tác dụng gì nhưng cô vẫn kiềm chế sự tò muốn xem nó vì dù sao thì đây cũng là chuỗi hạt được làm từ xương, thật ghê rợn.  

“Đây không phải là xương mà là một loại gỗ”, Đinh Dũng như nhận ra suy nghĩ của Kim Tư Kỳ, vì để cả hai yên tâm nên anh lắc đầu. “Loại gỗ này vốn dĩ có công dụng tịnh khí định thần, đem nó cho sư phụ cậu, bảo ông ấy đeo nó hàng ngày, rất có ích với ông ấy”.  

“Vâng, tôi nhất định sẽ đích thân đưa nó cho sư phụ”, Tống Long gật đầu đáp lời.  

“Tiếp theo chúng ta đi đâu ạ?”, nhận lấy chuỗi hạt, Tống Long nhìn sang Đinh Dũng hỏi.  

“Chúng ta…”, Đinh Dũng định nói gì đó nhưng anh còn chưa nói xong thì điện thoại rung lên.   

Đinh Dũng cau mày rút điện thoại ra nhìn, là Hàn Phương Nhiên gọi tới.  

“Vợ à? Có chuyện gì thế?”, thấy Hàn Phương Nhiên gọi tới, Đinh Dũng cười với hai người phía đối diện, ý bảo mình nghe điện đã.  

“Đinh Dũng, em gặp chút rắc rối, anh có thể tìm bạn anh giúp em được không?”, Hàn Phương Nhiên nói với giọng gấp gáp, còn có thể nghe ra xung quanh có tiếng mắng chửi.  

Nghe vậy, Đinh Dũng cau màu, hỏi lại: “Sao vậy? Tìm bạn nào giúp em?”  

“Chính là Trương Bồi Sơn, không phải anh ấy sống trong giới xã hội đen sao?”, Hàn Phương Nhiên hít sâu, bặm môi nói tiếp. “Khi thi công bên này em gặp chút rắc rối, có một đám người phá rối, em cũng vừa đến đây mới biết. Bọn họ phá rối ở đây cũng mấy ngày rồi”.  

“Em đừng sợ, giờ anh qua đó”, Đinh Dũng cau mày đáp.  

Hạng mục hợp tác của tập đoàn Hàn Thị và bất động sản Đỉnh Kim theo lý mà nói không thể có kẻ nào không có mắt đâm đầu đến phá rối như vậy được, nhưng dám gây rối với hai tập đoàn lớn thì có lẽ không phải là người thường.  

“Vâng, em đợi anh”, nghe Đinh Dũng nói tới đây, Hàn Phương Nhiên thở phào.  

Ngắt điện thoại, Đinh Dũng mặt mày nghiêm trọng hẳn. Anh định gọi cho Trương Bồi Sơn thì Tống Long hỏi: “Anh Đinh, anh gặp phải chuyện gì sao?”  

“Ừm, vừa rồi Hàn Phương Nhiên gọi điện nói có người cầm đầu quấy phá công trường”, Đinh Dũng gật đầu. Kim Tư Kỳ là người phụ trách bên bất động sản Đỉnh Kim, cô ấy nên biết việc này.  

“Cái gì? Có người dám làm loạn địa bàn của tôi?”, Kim Tư Kỳ vừa nghe vậy thì tỏ thái độ khó chịu, nói với Tống Long: “Việc này giao cho anh, đây là hạng mục công trình đầu tiên của em ở thành phố Kim Châu, anh phải giải quyết ổn thoả cho em đấy”.  

“Vậy chúng ta cùng đi xem thế nào thôi”, Tống Long cười gại gại đầu, nói với Đinh Dũng.

Bình luận

Truyện đang đọc