CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nguỵ Tiêu Tĩnh chỉ thấy đầu hơi choáng, giống như cảm giác say rượu, còn cơ thể thì không có gì khó chịu, ngược lại còn cảm thấy thoải mái hơn, đến mức mà cô khoan khoái hít vào một hơi thật sâu để tận hưởng không khí trong lành xung quanh.  

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, khí huyết được cân bằng bên trong cơ thể Nguỵ Tiêu Tĩnh chợt xáo trộn, cô thấy trước mắt một màu đen bao trùm, còn chưa kịp tiến lên lại gần Đinh Dũng thì hai chân đã mềm nhũn, cứ thế ngã sang một bên.  

Đinh Dũng lập tức phát hiện ra trạng thái khác thường của Nguỵ Tiêu Tĩnh. Anh vội tiến lên trước đỡ Nguỵ Tiêu Tĩnh dậy, sau khi thăm dò sự xáo trộn về khí huyết bên trong cơ thể của cô, mặt mày Đinh Dũng có phần thay đổi. Lòng bàn tay anh điều tiết linh lực để kiểm soát sự xáo trộn của khí huyết trong cơ thể Nguỵ Tiêu Tĩnh.  

“Trên đỉnh núi này từ sau khi xây dựng xong cũng vì không ai lên nên linh khí quy tụ không tiêu tán, càng ngày càng dày đặc”, Đinh Dũng cau mày tự nhủ, sau đó dần dần, linh khí trên Thanh Thành Sơn càng không phù hợp để con người sinh sống nữa, còn Nguỵ Tiêu Tĩnh cũng vì chứng mất máu nên khó có thể thích nghi với khí hậu ở đây.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng thở dài, anh điều tiết lại khí huyết trong cơ thể Nguỵ Tiêu Tĩnh rồi mới bế cô đi tìm khoảng đất trống, đặt cô xuống.  

“Em ở đây đợi anh nhé”, Đinh Dũng nghĩ một lát, rút ra vài miếng ngọc bội sau đó làm thành Dẫn Linh Trận đơn giản bên cạnh Nguỵ Tiêu Tĩnh, khiến cho linh khí dày đặc ở khu biệt thự này không thể thâm nhập vào người cô và phải di chuyển theo hướng khác. Lấy cơ thể Nguỵ Tiêu Tĩnh làm trung tâm, hình thành một khoảng trống linh khí chừng hai trượng.  

Thấy Nguỵ Tiêu Tĩnh vẫn không hề tỉnh lại, Đinh Dũng nghĩ một lát, lại viết một hàng chữ dưới đất: “Anh lên kia xem thế nào, em ở đây đợi anh, nhớ không được ra khỏi vòng này.  

Viết xong, Đinh Dũng lại vẽ một vòng tròn xung quanh Dẫn Linh Trận, chỉ cần Nguỵ Tiêu Tĩnh không ra khỏi cái vòng này thì cô ấy cũng sẽ không bị môi trường ở đây ảnh hưởng.  

Trước đó là do Đinh Dũng suy nghĩ không chu toàn, nếu người thường ở môi trường thế này thì nhất thời cũng sẽ không gặp phải chuyện gì được. Lại thêm có sự trợ giúp của Đinh Dũng, có lẽ lên đến tận tầng mây trên kia cũng bình anh vô sự. Có điều Nguỵ Tiêu Tĩnh lại không giống như vậy, chứng mất máu của cô nghiêm trọng nên đã bị linh khí ở đây ảnh hưởng, do vậy mới phát ra trước.  

Tới đây, Đinh Dũng không nghĩ thêm nhiều nữa, anh kiềm chế tâm trạng, sải bước lên trên núi.   

Thanh Thành Sơn không phải quá cao, ở trên đỉnh núi trông như thể đứng trên cả tầng mây nhưng trên thực tế thì lại cách mây còn xa lắm.  

Đinh Dũng càng lại gần đỉnh núi thì linh khí ở đây càng dày đặc đến mức khiến anh cũng còn cảm thấy áp lực. Anh không khỏi cau mày. Bình thường cho dù trước kia Thanh Thành Sơn là núi linh thì cũng không thể nhiều linh khí như vậy mới phải, vì hiện giờ linh khí trên trái đất cạn kiệt, linh khí trên Thanh Thành Sơn có sẽ sẽ tản ra các hướng mới phải.  

“Lẽ nào ở đây có người từng bày ra Tụ Linh Trận?”, Đinh Dũng cau mày tiếp tục tiến về phía trước, trong lòng không khỏi suy nghĩ. “Ở đây nếu không có Tụ Linh Trận thì sẽ có vật gì đó khác thường thu hút linh khí, nếu không thì cũng không thể dày đặc như vậy được”.  

Rất nhanh chóng, một căn biệt thự nguy nga tráng lệ đã xuất hiện trong tầm mắt Đinh Dũng.  

Trông căn biệt thự này có lẽ cũng đã xây khá lâu rồi, nó được xây dựng theo phong cách cổ xưa, lại ở nơi thâm sâu này nên mang phong cách đặc biệt. Có lẽ là khi khai thác Thanh Thành Sơn, người ta cố ý tạo phong cách này để hợp với cảnh.  

Có điều vì thời gian quá lâu, không ai chăm chút nên xung quanh căn biệt thự mọc rất nhiều cỏ cây, lại bám bụi nên trông có phần cũ kỹ.  

Đinh Dũng cầm chìa khoá đi tới, mở cái khoá loang lổ vết gỉ. Anh đột nhiên thấy rằng bỏ ra 5 tỷ mua căn biệt thự lâu đời này cũng hơi thiệt. Nó không hề giống so với tưởng tượng của anh chút nào.  

“Không phù hợp để tạo bất ngờ cho Hàn Phương Nhiên lắm”, Đinh Dũng lắc đầu quyết định lát nữa xuống kia sẽ mua biệt thự hiệu chữ Địa.  

Sau khi Đinh Dũng mở cửa chính đi vào biệt thự số một, một mùi hôi bốc lên khiến Đinh Dũng không khỏi cau mày. Anh ngẩng đầu khẽ xua tay.  

Một cơn gió mạnh xuất hiện sau khi Đinh Dũng vung tay, thổi bay đi từng lớp lá dày đặc rơi trong khoảng sân, cũng thổi bay đi mùi hôi ẩm lâu ngày bao trùm căn biệt thự.  

Đi vào bên trong căn biệt thự, Đinh Dũng khẽ thở dài. Mặt đất đầy lá rơi, phần lá dưới cuối cùng đã bắt đầu rữa. Anh chắc chắn rằng vụ mua bán này mình lỗ rồi. Căn biệt thự này ngoài linh khí dày đặc ra thì chẳng có gì khiến Đinh Dũng phải ngạc nhiên cả.  

“Ừm?”, đúng lúc này ánh mắt Đinh Dũng dừng lại ở bên một nguồn nước sạch.  

Đó chính là nguồn suối to bằng miệng bát, đang phun nước lên trên. Xung quanh nguồn suối là bể đá rộng chừng nửa trượng, có lẽ là do ban đầu khi xây dựng biệt thự, người ta thiết kế riêng như vậy. Nước bên trong bể rất trong, bên ngoài bể đá còn được lắp một đường nước, nước trào ra thì sẽ theo đường nước này dẫn ra ngoài dùng để tưới cây cối trong sân.  

Có điều lúc này hoa trong vườn đều đã khô héo mà chết, thay vào đó là đám cỏ dại cao bằng nửa thân người chen nhau mọc um tùm, gần như che lấp đi cả bể đá này. Nếu Đinh Dũng đi vào sâu hơn một chút thì e rằng còn nhìn không thấy bể đá đầy nước suối này nữa.  

“Thú vị đấy”, Đinh Dũng đi qua, nhìn nguồn nước suối một cái mà trong lòng thấy khoan khoái hơn hẳn.  

Nguồn suối này dùng để tạo ra nguồn linh khí là phù hợp. Vốn dĩ Đinh Dũng còn thấy hơi lăn tăn về linh khí trên đỉnh Thanh Thành Sơn không đủ, nhưng giờ xem ra thì anh đã nghĩ nhiều rồi. Linh khí trên núi ngưng tụ không tan, trải qua sự lắng đọng theo thời gian mà ngày càng dày đặc.  

Chỉ cần bố trí một Tụ Linh Trận xung quanh nguồn suối thì có thể đợi miệng suối này dần dần chuyển hoá thành nguồn suối mang linh khí. Nếu như muốn để những người khác vào biệt thự, có thể bố trí một Dẫn Linh Đại Trận ở cả khu biệt thự hiệu chữ Thiên này khiến cho toàn bộ linh khí trên Thanh Thành Sơn đều được dẫn lên trời, rồi dội từ trên trười xuống, vào thẳng bên trong nguồn suối này là tiện một công đôi việc.  

Nghĩ vậy, Đinh Dũng bèn phất tay, lấy ra một con dao bên trong túi đựng đồ. Đây là món đồ mà anh lấy được từ phía Bách Lí Đồ và vẫn luôn để trong túi. Không ngờ lại có lúc dùng đến nó. Đinh Dũng cầm chắc dao đi tới, chuẩn bị dọn dẹp đám cỏ dại xung quanh bể đá.  

“Hừm, mùi gì thế nhỉ?”, đương lúc Đinh Dũng đang chuẩn bị vung dao thì đột nhiên một mùi thơm dịu nhẹ bay vào mũi anh.  

Mùi thơm này rất nhẹ, nhẹ đến mức Đinh Dũng chỉ ngửi thấy loáng thoáng. Mới ngửi một chút đã thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái hơn hẳn. Anh vội rẽ đám cỏ đi tới phía trước xem. Khi thấy một cái cây nhỏ cao không quá cẳng chân, Đinh Dũng không khỏi ngạc nhiên thét lên: “Linh Căn”.  

“Ở đây sao lại có Linh Căn được?”, Đinh Dũng nhìn cây nhỏ với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.  

Bình luận

Truyện đang đọc