CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

“Đúng vậy, hơn bốn triệu tệ, cậu đang đùa đấy à?”, Dương Phàm cũng hết hồn. Một bữa cơm mà tiêu hết bốn triệu nhân dân tệ. Đây là khái niệm gì không biết.  

Hàn Phương Nhiên cau mày. Bây giờ phải làm sao chứ. Vừa rồi cô còn định giúp Đinh Dũng trả một nửa chi phí nhưng giờ một nửa cũng lên đến hơn hai triệu nhân dân tệ, cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ?  

Cậu nhân viên phục vụ kia nghe mọi người hỏi vậy thì khẽ cau mày nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Chúng tôi không tính sai, các anh chị đã tiêu hết bốn triệu tám trăm ba mươi nghìn nhân dân tệ”.  

“Có hoá đơn không, đưa tôi xem”, Phùng Gia Hào hỏi lại.  

Phùng Gia Hào có tiền nhưng đều dùng để đầu tư vào bất động sản. Hiện giờ số tiền mà hắn có thể chi ra cũng chỉ một triệu nhân dân tệ mà thôi. Nếu như một bữa cơm mà phải bỏ ra hơn bốn triệu nhân dân tệ thì đến hắn cũng không trả nổi một nửa. Tới lúc đó quả thật là mặt lắm.  

Có điều Phùng Gia Hào cũng không cho rằng chi phí ăn uống đắt đỏ như vậy. Những đồ mà hắn gọi thì hắn đều đã có tính toán trước. Cùng lắm cũng chỉ vài vài trăm nghìn nhân dân tệ mà thôi. Chia đôi cùng với Đinh Dũng, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ phải bỏ ra năm trăm nghìn nhân dân tệ. Vì sỉ nhục Đinh Dũng trước mặt Hàn Phương Nhiên, hắn đành nghiến răng chịu đựng.  

Advertisement

“Xin anh đợi một lát”, nhân viên phục vụ nghe xong thì bắt đầu, in ra tờ hóa đơn.  

Sau khi nhận lấy hoá đơn, Phùng Gia Hào chỉ liếc nhìn một lượt mà suýt thì tim nhảy ra khỏi lồ ng ngực. Hắn ta chỉ vào nhân viên phục vụ, hỏi: “Chai rượu gì đây mà đắt vậy? Một triệu không trăm tám mươi tệ một chai?”  

“Đây không phải là loại rượu rác rưởi mà anh ta gọi sao? Sao lại đắt vậy được”, Phùng Gia Hào chỉ vào Đinh Dũng mà gằn lên.  

Nhân viên phục vụ nghe vậy thì chỉ vào bộ chiết rượu bên cạnh Đinh Dũng, đáp: “Đây là rượu La Romanee – Conti, ủ chín mươi năm rồi. Cả trang viên Thanh Long của chúng tôi cũng chỉ có ba chai, các anh đều gọi lên cả. Một chai có giá một triệu không trăm tám mươi nghìn tệ, đây là giá ưu đãi rồi”.  

Advertisement

“Cái gì? Vậy một ngụm rượu mà tôi uống cũng phải vài chục nghìn tệ sao?”, Bân Tử thẫn thờ, không thể kiềm chế nổi, cứ thế lia lia lưỡi. Cho dù thế nào thì cậu ta cũng không ngờ được rằng Đinh Dũng lại gọi loại đắt đỏ như vậy.  

Một chai hơn một triệu nhân dân tệ, đây là số tiền mà bao nhiều người phấn đấu cả hàng chục năm trời cũng không kiếm lại được. Thế mà rượu bọn họ uống cũng đã lên đến số tiền này rồi.  

Hàn Phương Nhiên nghe xong thì không khỏi cau, huých Đinh Dũng một cái, khẽ nói: “Có phải anh biết trước là chai này rất đắt phải không?”  

“Hi hi, nếu không thì sao anh có thể nói chúng ta có phúc ăn uống hơn bọn họ được?, Đinh Dũng bật cười, vỗ vai Hàn Phương Nhiên khiến cô suýt thì nhảy dựng cả lên.  

“Vậy giờ phải làm sao chứ? Hơn hai triệu nhân dân tệ, anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy chứ?”, Hàn Phương Nhiên đỏ bừng mặt cúi đầu, bấm bụng nói.  

Nghe vậy, Đinh Dũng mới cười, đáp: “Cứ nhìn anh là biết”.  

“Phục vụ, trước đây chúng tôi đã bàn bạc xong rồi, mỗi người bỏ ra một nửa”, Đinh Dũng hắng giọng, rút ra tấm thẻ Bách Phu Trường đưa cho nhân viên, nói: “Quẹt một nửa, còn lại thì tính cho cậu ta”.  

“Anh, chơi tôi”, mãi tới lúc này, Phùng Gia Hào mới ý thức được mình bị Đinh Dũng gài bẫy.  

Đinh Dũng đâu phải là loại ở rể ăn hại gì, đây rõ ràng là một tên đại gia lắm tiền. Làm gì có tên ăn hại nào lại có thể chi trả số tiền như vậy chứ.  

Lúc này Phùng Gia Hào chỉ muốn khóc luôn cho rồi. Hắn căn bản không có nhiêu tiền như vậy, trong thẻ cũng chỉ có một triệu nhân dân tệ, thẻ tín dụng cũng chỉ có thể cho chi trả hai trăm nghìn dân dân tệ. Con số hơn hai triệu tệ này lấy đâu ra chứ.  

“Vâng, anh vui lòng đợi một lát ạ”, nhân viên phục vụ không quan tâm quá nhiều, người ta đã nói là chia đôi thì cứ chia đôi tính thôi.  

Thiết bị trong tay nhân viên phục vụ quả thật rất hiện đại, có thể quẹt được cả thẻ Bách Phu Trường của Đinh Dũng, khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Nên biết rằng trước đó ở trung tâm thương mại, máy quẹt thẻ bình thường còn không quẹt được thẻ này của anh.  

Nghe tiếng hoá đơn được in ra, mặt mọi người ai nấy đều thẫn thờ, cảm giác nóng ran ập đến, đặc biệt là gã mặt mày gian giảo kia. Hắn ta nhìn vào bộ đồ chiết còn đọng lại vài giọt rượu vang mà Đinh Dũng gọi. Nếu không phải hắn lắm lời thì hắn cũng đã có thể nếm thử đôi ngụm rồi. Nhưng giờ chỉ có thể tặc lưỡi đứng nhìn mà thôi.  

Quẹt xong thẻ, Đinh Dũng mới nhìn sang Phùng Gia Hào, thản nhiên nói: “Phùng thiếu gia, tính tiền đi thôi, tính xong chúng tôi còn phải về nhà”.  

Nghe vậy, Phùng Gia Hào mặt mày tối sầm cả lại. Hắn căn bản không đủ tiền, thế nên hắn đưa mắt nhìn về phía mấy người bạn cùng bàn với mình, hy vọng bọn họ có thể bỏ ra mỗi người một ít để giúp hắn giải vây.  

Nhưng những người khác cũng chẳng phải là kẻ ngốc. Bọn họ biết rằng có bỏ tiền ra cũng sẽ mất không, tới lúc đó Phùng Gia Hào không đưa lại tiền cho bọn họ thì sao? Chẳng nhẽ bọn họ lại đi tìm hắn để đòi? Thay vì như vậy thì không bỏ tiền ra còn hơn.  

Vốn dĩ bữa cơm hôm nay là do Phùng Gia Hào mời bọn họ tới. Bọn họ không bỏ tiền ra cũng là điều đương nhiên. Nhưng, Phùng Gia Hào lại khó chịu. Mấy người bạn cùng bàn với hắn lúc này lại tỏ ra như không nhìn thấy hắn vậy. Bọn họ ngó lơ ánh mắt cầu cứu của hắn.  

“Phùng thiếu gia, nếu cậu không trả nổi tiền thì ở đây rửa bát đi”, Đinh Dũng vỗ vai Phùng Gia Hào, sau đó nói với Hàn Phương Nhiên. “Vợ, chúng ta về trước thôi”.  

“Vâng, vậy chúng mình đi trước nhé”, Hàn Phương Nhiên gật đầu, chào tạm biệt bạn bè.  

“Phùng thiếu gia?”, gã đàn ông mặt gian giảo thấy mặt mày Phùng Gia Hào tối sầm cả lại thì thận trọng lên tiếng, kết quả bị Phùng Gia Hào gằn lên: “Im miệng cho tôi”.  

“Thưa anh, anh quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”, nhân viên phục vụ vẫn kiên nhẫn hỏi.  

Cậu nhân viên phục vụ này cũng không sợ có người nào đó nợ tiền bởi vì từ khi trang viên Thanh Long được xây dựng cho đến nay đã bao nhiêu năm rồi, chưa bao giờ có ai dám nợ tiền trên địa bàn của nhà họ Thiết.  

“Cái đó, tôi, tôi không mang đủ tiền, cho tôi ghi nợ trước được không”, Phùng Gia Hào nghiến răng bấm bụng  nói. “Ngày mai tôi sẽ mang tiền qua”.  

Nào ngờ nghe Phùng Gia Hào nói vậy, nhân viên phục vụ lại bật cười, nói: “Hoá ra là muốn ăn không muốn trả”.  

“Người của Long Thủ Các đâu? Có người muốn ăn không muốn trả”, nhân viên phục vụ lập tức hét vào bộ đàm, sau đó có tiếng người nói vọng lại: “Hôm nay ai không trả tiền thì đừng mong rời khỏi đây”.  

“Hả? Tôi không muốn bị xích ở đây đâu. Mất mặt lắm”, một cô gái ý thức được tình hình, lên tiếng.  

Những người còn lại đều nhìn về phía Phùng Gia Hào. Mặc dù bọn họ không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng là đang giục Phùng Gia Hào mau chóng trả tiền. Đừng để bọn họ bị nhốt ở đây, thật là mất mặt quá đi.  

“Chúng tôi có thể đi được chưa?”, Đinh Dũng sững người nhìn nhân viên hỏi lại.  

“Đây…”, cậu nhân viên kia do dự.  

Vốn dĩ Đinh Dũng cũng không thể đi, nhưng trước đó anh nói hai bên đã thảo luận xong, mỗi người một nửa, mà Đinh Dũng đã trả một nửa rồi nên nhân viên phục vụ cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.  

“Như thế này nhé, tôi đảm bảo số tiền này sẽ đến tay các cậu”, thấy thái độ đó của nhân viên phục vụ, Đinh Dũng biết cậu ta đang lo lắng điều gì nên mới rút thẻ chứng minh thân phận ra đưa cho nhân viên này xem, sau đó nói: “Cậu giữ bọn họ lại, gọi điện cho gia đình bọn họ, thu hồi tiền về”.

Bình luận

Truyện đang đọc