CHÀNG RỂ TRƯỜNG SINH

Lúc này Đinh Dũng đang đứng trên tán cây nhìn xung quanh. Vì rừng cây này rất rậm rạp nên kể cả khi đứng trên tán cây thì cũng rất khó phóng tầm mắt ra xa. Thời gian chầm chậm trôi qua, anh cảm thấy càng lúc càng sốt ruột.  

Đúng lúc này, anh đột nhiên cau mày như nghe thấy tiếng Kim Tư Kỳ. Nghĩ vậy, Đinh Dũng vội nhắm mắt phát huy sức mạnh của linh hồn. Sức mạnh linh hồn của anh cứ thế bao quát phạm vi một ki – lô – mét xung quanh, đây cũng chính là giới hạn mà cơ thể của Đinh Dũng có thể chịu đựng được.  

“A!!! Ông thả tôi ra, đừng đụng vào tôi’, đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu Đinh Dũng.  

Đinh Dũng mở mắt đưa mắt nhìn về bên trái mình. Giọng nói vừa rồi xuất phát từ đây. Kim Tư Kỳ đang gặp nguy hiểm rồi.  

Đinh Dũng không suy nghĩ thêm nhiều, anh đạp chân vào tán cây, cơ thể lao vút lên trên sau đó đáp xuống trên một tán cây khác. Anh di chuyển nhanh chóng không khác gì những cao thủ võ lâm trong phim ảnh.  

Advertisement

Lúc này, ba tên mặc đồ đen kia đang xử lý thi thể của vệ sĩ Kim Tư Kỳ thì đột nhiên nghe thấy tán cây trên đầu  phát ra một loạt những tiếng động lạ. Cả ba người bọn chúng đưa măt nhìn nhau. Bình thường bọn chúng cũng hay ẩn náu trên cây nên đương nhiên cảm nhận được âm thanh có người đang đạp tán cây mà di chuyển.  

“Ai mà có thể đạp lên tán cây di chuyển như vậy?” Cửu Sĩ tối sầm mặt, hắn hét lên: “Không ổn, bên kia là chỗ đại ca đang đứng”.  

“Mau đi”, cô ả kia nghe vậy thì mặt mày biến sắc, lập tức vung con dao găm trong tay đuổi theo.  

Hai tên còn lại không xử lý cái xác nữa, lập tức đem theo vũ khí đuổi theo. Thực lực của người trên cây kia rất khó đánh giá nên tuyệt đối không thể để đại ca xảy ra chuyện được.  

Advertisement

“A!!! Khốn khiếp, ông thả tôi ra”, Kim Tư Kỳ vùng vẫy nhưng không thể nào thoát ra nổi bàn tay hắn.  

Thậm chí vì sự nhạy cảm trên cơ thể nên khuôn mặt cô cũng đỏ ửng lên. Điều này khiến Kim Tư Kỳ cảm thấy ê chề vô cùng, cô chỉ hận không thể đâm đầu vào cây mà chết luôn cho rồi. Nhưng gã đàn ông mặc áo đen kia căn bản không cho cô cơ hội, bàn tay như gọng kìm của hắn cứ thế đặt lên người cô.  

Mặt mày hắn ta tỏ ra hưng phấn thấy rõ, trong đôi mắt nhìn cô với ánh nhìn rạo rực rồi dụi đầu người cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô.  

“Muốn chết”, thấy cảnh này, Đinh Dũng tức tối vô cùng. Anh nhảy khỏi tán cây, thanh kiếm Katana trong tay anh hoá thành một đường sáng sắc lạnh lao vút về phía đầu gã đàn ông kia.  

“A!!!”, hắn ta giật mình vì sự xuất hiện của Đinh Dũng, trong đôi mắt rõ cái nhìn thất thần. Hắn đẩy Kim Tư Kỳ ra, hét lên và lùi ngay về sau, đồng thời giơ tay trái lên đỡ.  

Keng! Thanh Katana chém vào tay đối phương nhưng lại không hề có máu tươi trào ra như trong suy nghĩ của Đinh Dũng mà ngược lại còn vang lên âm thanh của kim loại chạm nhau.  

Bộ đồ đen của gã đàn ông rách tươm, để lộ ra một lớp thép được chế sẵn để bao lấy cánh tay phải. Đinh Dũng lại nhìn ra một lỗ hổng trên lớp bao bằng thép đó, có điều nó cũng không thể khiến hắn ta bị thương được.  

“Ai”?, chuyện hay bị quấy rầy, hắn ta phẫn nộ nhìn Đinh Dũng chằm chằm mà hét lên.  

“Đi chết đi!”, đúng lúc này, đôi dao găm của cô ả kia phi đến. Cô ta gằn giọng, đôi dao găm trong tay lập tức đâm về phía cổ Đinh Dũng.  

Kim Tư Kỳ lặng người nhìn Đinh Dũng. Vừa rồi quả thực cô đã rơi vào trạng thái tuyệt vọng, nhưng nào ngờ vào giây phút tuyệt vọng, Đinh Dũng đột nhiên xuất hiện. Cô chợt cảm thấy Đinh Dũng giống như anh hùng cái thế vậy. Mỗi khi cô gặp nguy nan là anh xuất hiện, mặc dù cô vẫn biết mình và Đinh Dũng không có cơ hội…  

“Cẩn thận, dao găm của cô ta có độc”, đột nhiên Kim Tư Kỳ phản ứng lại, thét lên.  

Đúng lúc này, Đinh Dũng cũng đã quay sang giao đấu với cô ả kia. Nghe Kim Tư Kỳ nói vậy, Đinh Dũng bỏ luôn ý định ban đầu, cứ thế né tránh đòn tấn công của cô ta, sau đó quay người gạt chân. Chân phải của anh giống như dây roi, quẹt thật mạnh vào chân phải cô ta.  

Bịch! Ngay sau tiếng kêu thất thanh, cô ta ngã dụi ra đất.  

Không cho cô ả có cơ hội phản kháng, Đinh Dũng tung một đạp đạp bay cô ta ra khỏi đó, chân phải giáng cho cô ta một đòn chí mạng vào ngực khiến cô ta ói luôn ra cả miệng máu.  

“Mạnh quá”, hai tên còn lại thấy vậy thì chột dạ.  

Lúc này, gã đàn ông cầm đầu mặc đồ đen vung thanh Oa Đao, con dao sắc lạnh phóng vụt về sau đầu Đinh Dũng.  

Có điều, thánh kiếm của hắn còn chưa có điểm dừng thì Đinh Dũng đã xoay người múa kiếm linh hoạt.  

Thanh Katana với thanh trường kiếm của gã đàn ông kia chạm nhau phát ra những tiếng kêu chói tai. Sau đó Đinh Dũng còn chưa rút kiếm về thì thanh Oa Đao trong tay đối thủ lại một lần nữa rẽ ngang trời, vạch ra đường kiếm vừa dài vừa nhanh.  

“Cư Hợp?”, thấy thuật kiếm này, Đinh Dũng thay đổi sắc mặt.  

Anh sống hơn năm nghìn năm nay, đương nhiên không chỉ sống ở Hoa Hạ mãi. Đinh Dũng còn rất thông thạo công phu của Oa Quốc, nhưng khi thấy Cư Hợp, anh cảm thấy bất ngờ, xem ra tên trước mặt anh không hề đơn giản.  

Cư Hợp là tên gọi của thuật giết người nhanh chóng nhất, không gì không thể cản phá, nhanh chóng thần tốc, câu này là một câu miêu tả minh chứng rõ ràng nhất về Cư Hợp.  

Có điều, Đinh Dũng đã hiểu về Cư Hợp rồi thì đương nhiên anh cũng biết thế nào để khắc chế nó. Thanh Katana trong tay anh cũng xé một đường trong không gian, vạch ra đường kiếm sắc lạnh, chặn lại đường kiếm của đối phương.  

“Cùng lên”, gã đàn ông cầm đầu mặt mày biến sắc như nhận ra được thân thủ của Đinh Dũng nên hắn vội hét lớn.  

Nghe đại ca gọi, hai tên còn lại dù biết Đinh Dũng rất mạnh nhưng bọn chúng vẫn bấm bụng xông lên. Cửu Sĩ xông lên trước, thanh Oa Đao trong tay vung ra, hét lớn: “Chết đi”.  

Keng! Đinh Dũng kịp thời chặn lại đường đao của Cửu Sĩ. Ai ngờ Đinh Dũng còn chưa có thêm hành động gì thì đột nhiên Cửu Sĩ đã xoay người, hằn lên: “Yến Phản”.  

Một đường đao vừa nhanh vừa mạnh được vung ra, cứ thế quét về phía Đinh Dũng. Thuật đao khủng khiếp, không hề kém cạnh so với thuật Cư Hợp vừa rồi khiến Đinh Dũng lần đầu tiên tỏ thái độ kinh ngạc.  

“Tuyệt kĩ Tá Tá Mộc Tiểu Thứ Lang. Là truyền nhân của Tiểu Thứ Lang, sao lại là kẻ phản tặc kết giao với người nhà họ Liễu Sinh?”, thấy Yến Phản, Đinh Dũng còn ngạc nhiên hơn khi thấy Cư Hợp, vì Yến Phản là một tuyệt kĩ của một kiếm khách nổi tiếng của Oa Quốc, những người từng được tận mắt chứng kiến tuyệt kĩ này về cơ bản đã mất rồi.  

Vì đây là một thuật kiếm giết người vô cùng mạnh, Đinh Dũng cũng từng được thấy hai lần nhưng nghe nói từ sau khi Tiểu Thứ Lang mất tích thì thuật kiếm này cũng thất truyền. Không ngờ hôm nay anh lại được thấy nó thêm lần nữa.  

“Tôi không phải là truyền nhân của Tá Tá Mộc Tiểu Thứ Lang. Tôi là người của gia tộc Liễu Sinh. Tôi là Liễu Sinh Cửu Sĩ”, Cửu Sĩ gằn giọng, thanh Oa Đao trong tay cứ thế chém về phía Đinh Dũng.  

Nghe Cửu Sĩ nói vậy, Đinh Dũng bất giác cau mày. Gia tộc Liễu Sinh cho bao nhiêu người có kỹ năng dùng kiếm tốt thế này tới đây, rốt cục là muốn làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc