CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Thấy Lê Hi bày ra biểu tình kia, Thịnh Diễn Chi liền tức giận mắng: "Đúng là dại dột mà! Ngày mai em lập tức cút về nước M cho anh, đỡ cho bị người ta ăn đến liền xương cũng không còn!"

"Anh, đừng có coi thường em." Lê Hi không phục lắm, vẻ mặt không thèm để ý nói, "Em chỉ là chơi đùa với hắn một chút mà thôi."

"Đem tâm tư của mình cũng chơi vào luôn đi!"

"Anh đừng có bận tâm, em có thích ai cũng không có khả năng thích họ Tần kia."

Thịnh Diễn Chi cười lạnh, ánh mắt nhìn Lê Hi như đang nhìn một kẻ ngốc: "Được, anh cũng lười quản em. Em tốt nhất chỉ là chơi đùa với hắn, còn nếu không, có chuyện gì thì em tự chịu!"

Tần Phong cũng không phải là dạng chính nhân quân tử gì, hắn là điển hình của văn nhã bại hoại, hơn nữa còn chuyên ăn cỏ gần hang, ăn sạch sẽ liền ném.

Lê Hi không thân quen với Tần Phong, trước kia hai người cũng không giao lưu gì nhiều, cho nên không rõ những chuyện riêng tư kia của Tần Phong.

Nhưng Thịnh Diễn Chi thì khác, hắn cùng Tần Phong giao thiệp với nhau rất nhiều lần, coi như là bằng hữu, hiểu rõ lẫn nhau là chuyện đương nhiên.

Thịnh Diễn Chi càng nhìn Lê Hi càng thấy không vừa mắt, hận không thể ngay lập tức đá cậu về nước M, miễn cho tương lai lại về nhà cũ khóc lóc, mất hết mặt mũi Thịnh gia.

"Anh, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn em, quá dọa người!" Lê Hi lạnh hết cả gáy, quyết định rời khỏi phòng bệnh cho an toàn.

Cậu đứng lên, vui cười nói: "Anh, em thấy anh thân thể khỏe mạnh, còn có thể đá được Giang Tinh Thần, em liền an tâm rồi."

Thịnh Diễn Chi ngại cậu phiền đến thế giới hai người của hắn và Lâm Cẩn, không khách khí nói: "Cút nhanh đi, đừng tới phiền anh."

Lê Hi không sợ chết ôm ôm Lâm Cẩn: "Em là tới thăm Tiểu Cẩn."

Thịnh Diễn Chi mắt híp lại: "Anh thấy em không muốn cái tay này nữa đúng không!"

Lê Hi nhanh chóng bước tới cửa, còn không quên khiêu khích: "Hai người khi nào kết hôn? Em đã nghĩ kĩ rồi, hai người kết hôn xong em sẽ lập tức trở về nước M, vừa lúc chuẩn bị bao lì xì."

Lâm Cẩn cười cười, bất đắc dĩ nói: "Tôi và anh cậu vừa mới quen nhau chưa được bao lâu, làm sao có thể kết hôn nhanh như vậy được, cậu vẫn là nên trở về nước M học tập đi."

"Nói chung là cậu nhanh chóng kết hôn với anh tôi đi." Lê Hi ném lại một câu, ngâm nga rời đi.

Thịnh Diễn Chi nghe những lời này liền có chút ngo ngoe rục rịch, nắm chặt tay Lâm Cẩn: "Vậy chúng ta khi nào kết hôn? Anh nghe chú Dương nói tháng sau rất thích hợp để cưới hỏi, không bằng em chọn một ngày đi."

Hắn càng nói càng hăng hái, nhắn tin kêu chú Dương gửi lịch hoàng đạo tháng sau cho hắn.

Lâm Cẩn dở khóc dở cười: "Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn......"

Thịnh Diễn Chi lập tức không vui: "Sao lại không nghĩ đến?"

Lâm Cẩn không nghĩ ngợi nói: "Chúng ta chỉ vừa mới xác định quan hệ."

"Mới vừa xác định quan hệ cũng có thể kết hôn, chỉ xem em có nguyện ý hay không thôi."

"......Em..... chưa nghĩ đến chuyện sau này."

"Cho nên em không muốn? Trong kế hoạch tương lai của em căn bản không có anh!"

Thịnh Diễn Chi đột nhiên bực bội lên, bỗng nhớ tới mẹ ruột của Tiểu Nặc, hắn khó chịu hỏi: "Có phải em vẫn đang đợi người phụ nữ kia trở về tìm em hay không?"

Lâm Cẩn vẻ mặt mờ mịt: "Không có. Sao anh lại hỏi như vậy?"

Thịnh Diễn Chi đương nhiên không có khả năng thừa nhận bản thân ghen ghét mẹ ruột của Tiểu Nặc, hừ lạnh nói: "Không có là tốt nhất! Từ giờ trở đi, em cần phải đưa anh vào kế hoạch cả đời của em. Còn có, tương lai nếu mẹ ruột của con trai em có trở về, em cũng không được có bất kì liên hệ gì với cô ta!"

Ngữ khí Thịnh Diễn Chi rất hung dữ, nhưng Lâm Cẩn lại nghe ra một tia ủy khuất, trong lòng đột nhiên mềm nhũn.

Cậu chủ động ôm lấy Thịnh Diễn Chi, cười nói: "Anh nói em đều đáp ứng. Bất quá, có phải anh sợ em sẽ quay lại với mẹ của Tiểu Nặc hay không?"

Thịnh Diễn Chi sắc mặt khẽ biến, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Cẩn: "Em quả nhiên đang đợi cô ta trở về!"

"Anh đừng có vu oan cho em." Lâm Cẩn bất đắc dĩ, "Nếu anh lo lắng mẹ Tiểu Nặc sẽ trở về đây tìm em, vậy anh yên tâm đi, loại chuyện này vĩnh viễn sẽ không xảy ra."

Thịnh Diễn Chi hồ nghi hỏi: "Vì sao? Cô ta chết rồi?"

"Khụ khụ khụ!" Lâm Cẩn thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

Cậu buồn bực trừng mắt nhìn Thịnh Diễn Chi: "Anh đừng nói hươu nói vượn! Cô ấy...... Thôi, về sau em sẽ nói rõ ràng với anh, tóm lại cô ấy khẳng định không phải đối thủ của anh. Ừm...... Phải nói, chỉ cần anh toàn tâm toàn ý đối tốt với em, anh sẽ không có đối thủ."

"Anh đương nhiên sẽ đối xử tốt với em." Thịnh Diễn Chi nâng cằm Lâm Cẩn, cắn một ngụm lên môi cậu.

Lâm Cẩn bị cắn đau, không nhịn được nói: "Anh lại cắn em, tối nay em còn ăn được cái gì nữa."

"Vừa đúng lúc, anh đút cho em." Thịnh Diễn Chi đẩy Lâm Cẩn ngã xuống giường, nhấc quần áo cậu lên, chui đầu vào bên trong hôn tới hôn lui.

Lâm Cẩn cả người run rẩy, hai má đỏ bừng, nhịn không được nắm tóc Thịnh Diễn Chi: "Đừng......Anh buông em ra, em đi treo thẻ lên đã."

Chính là thẻ nhắc nhở "Đang nghỉ ngơi, xin đừng làm phiền", tránh bạn bè người thân hay hộ lí tùy tiện tiến vào.

Lâm Cẩn mặt đỏ bừng treo thẻ lên cửa, trở lại bên cạnh Thịnh Diễn Chi, bị hắn tóm xuống giường.

Hai người hồ nháo hơn nửa ngày, Lâm Cẩn một thân đầy dấu hôn, phía sau lưng Thịnh Diễn Chi cũng bị cậu cào ra vài vết tích.

Lâm Cẩn nhìn những dấu vết ái muội kia, hối hận không thôi: "Buổi tối hộ lí đến thay thuốc, nhất định sẽ nhìn thấy."

Thịnh Diễn Chi ôm cậu, ý vị chưa hết liếm nhẹ khóe môi: "Nhìn thì nhìn, dù sao bọn họ cũng biết anh là bạn trai của em."

Lâm Cẩn nào có mặt dày như vậy, không muốn nói chuyện với Thịnh Diễn Chi, yên lặng cầm kịch bản lên đọc.

Thịnh Diễn Chi một hai phải trêu chọc cậu: "Có phải em sợ bọn họ biết em ở trên giường đặc biệt dâm hay không?"

Lâm Cẩn theo bản năng phản bác: "Em không có, rõ ràng là anh xằng bậy......"

Thịnh Diễn Chi cười như không cười nhìn cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc