CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Bệnh viện tư nhân Tần gia, phòng 506.

Lê Hi đứng ở bên ngoài phòng bệnh, dựa vào vách tường, lại lần nữa do dự.

Có nên đi vào hay không?

Tra nam họ Tần kia luôn miệng nói không thích Triệu Uyển Hi, còn bảo đảm sẽ chờ cậu hai năm, kết quả đều là lời nói dối gạt người.

Nghĩ đến tấm ảnh trang giải trí kia đăng lên vào tối hôm qua, Lê Hi liền giận sôi máu, hận không thể vọt vào đánh cho Tần Phong một trận tơi bời!

Nhưng cậu càng không muốn để Tần Phong biết mình trông mong chạy đến bệnh viện thăm hắn, như vậy Tần Phong sẽ nghĩ cậu vẫn chưa buông được, sau đó lại giống như trước đây lừa gạt cậu.

Lê Hi còn đang rối rắm, bỗng nhiên nghe được trong phòng bệnh truyền ra một thanh âm nhu hòa: "Anh họ, anh đừng trách bà ngoại, lần này bà thật sự quá tức giận nên mới dùng gia pháp với anh. "

Gia pháp?

Nghe thấy hai từ này, Lê Hi buồn bực, tại sao Tần lão phu nhân lại dùng gia pháp với Tần Phong? Hình như nghe rất nghiêm trọng.

Ngay sau đó cậu nghe được giọng nói khàn khàn của Tần Phong: "Anh biết, anh không trách bà nội."

Em họ Tần thở dài: "Từ nhỏ đến lớn, trong nhà có nhiều con cháu như vậy, bà ngoại thương nhất là anh, cũng kỳ vọng vào anh cao nhất. Năm trước mừng thọ bà ngoại, tâm nguyện lớn nhất của bà chính là nhìn thấy anh kết hôn sinh con, không nghĩ tới anh lại thích Lê Hi."

"Là anh cô phụ sự yêu thương của bà nội, nếu mấy roi này có thể làm cho ngài nguôi giận, anh nguyện ý nhận hình phạt."

Ngữ khí Tần Phong nhàn nhạt, giống như đối với chuyện bản thân bị dùng gia pháp không hề để ý.

Lê Hi lại lắp bắp kinh hãi, thì ra gia pháp Tần gia là dùng roi đánh.

Chắc chắn là rất đau!

Nghĩ đến Tần Phong bởi vì thích mình mà bị Tần lão phu nhân đánh, trong lòng Lê Hi lập tức trở nên hụt hẫng.

Trong phòng bệnh, em họ Tần tiếp tục nói: "Lưng anh bị đánh bao nhiêu roi, em đều đếm, ước chừng là 28 roi! Cũng không biết làm sao anh có thể chịu được, em nhìn thôi đã cảm thấy đau muốn chết rồi."

28 roi!

Trái tim Lê Hi đột nhiên run lên, thiếu chút nữa đã đẩy cửa đi vào.

Nhưng mà nghĩ đến mấy ngày hôm trước Tần Phong còn dây dưa với Triệu Uyển Hi, tư thế còn thân mật như vậy, cậu đột nhiên ác liệt hy vọng Tần lão phu nhân đánh Tần Phong nhiều thêm mấy roi nữa.

Có lẽ Tần Phong thật sự thích cậu, nhưng cũng đồng dạng thích Triệu Uyển Hi, loại tra nam tam tâm nhị ý này không xứng để cậu quan tâm!

Nghĩ là nghĩ như vậy, Lê Hi vẫn như cũ đứng dựa vào tường bên ngoài phòng bệnh.

Cậu nghe được em họ Tần nói: "Anh họ, kỳ thật em cảm thấy anh và chị Triệu kết hôn cũng không tệ mà."

Ngữ khí Tần Phong có điểm không vui: "Anh sẽ không kết hôn với cô ta."

"Nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài thôi. Anh và chị Triệu kết hôn, vừa không chọc bà ngoại tức giận, anh và Lê Hi cũng không cần tách ra......"

Tần Phong đánh gãy lời cô: "Anh hy vọng có thể quang minh chính đại ở bên Lê Lê, chứ không phải tránh ở đằng sau một cuộc hôn nhân giả dối, chuyện đó đối với Lê Lê rất không công bằng."

"Nhưng anh đợi anh ta hai năm, anh ta cũng không chấp nhận phần tình cảm này của anh." Em họ Tần nói thầm.

"Đây là chuyện mà anh đã đáp ứng em ấy, anh không muốn lại làm em ấy thất vọng."

"Vậy nên anh tình nguyện bị bà ngoại đuổi khỏi Tần gia, từ bỏ quyền thừa kế?" Em họ Tần không thể lý giải tình cảm của Tần Phong đối với Lê Hi rốt cuộc sâu đến mức độ nào.

Cô vẫn chưa từng đặc biệt thích một người nào, chỉ cảm thấy Tần Phong từ bỏ nhiều như vậy rất không đáng.

Tần Phong kiên quyết nói: "Này không tính là gì, anh chỉ muốn em ấy mà thôi."

Ngoài phòng bệnh, Lê Hi nghe được thì sửng sốt, nơi lồng ngực hơi ê ẩm, nghĩ thầm: Ngoài miệng nói dễ nghe thật đấy, nhưng không phải vẫn ra ngoài hẹn hò với Triệu Uyển Hi hay sao!

Lộc cộc.

Bên cạnh truyền đến một trận tiếng bước chân, Lê Hi nghiêng đầu nhìn qua, là hộ lí đang đi tới.

Cậu do dự hai giây, rốt cuộc vẫn không đi vào phòng bệnh xem Tần Phong, nghe giọng hắn như vậy hẳn là không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, còn đi vào xem hắn làm gì.

Lê Hi rời đi không bao lâu, em họ Tần mở cửa phòng, ra bên ngoài nhìn nhìn, nói thầm: "Sao vẫn chưa tới nhỉ? Chẳng lẽ không thấy hình mình đăng lên vòng bạn bè?"

"Em đang đợi ai à?" Tần Phong đột nhiên hỏi.

"Không...... Không đợi ai hết." Em họ Tần không dám nói chuyện mình đăng hình bán thảm cho hắn, lỡ như anh họ cảm thấy tổn thương lòng tự trọng thì không tốt lắm.

Tần Phong liếc mắt nhìn cô một cái: "Một buổi trưa em nhìn ra bên ngoài năm sáu lần."

"Ách......" Em họ Tần gãi gãi tóc, một lần nữa ngồi vào ghế bên cạnh giường bệnh, "Em nói cho anh biết, anh đừng tức giận đó."

Tần Phong mỉm cười nói: "Ừm."

Em họ Tần nhìn nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Em đang đợi Lê Hi, em cho rằng anh ta sẽ đến thăm anh."

"Em ấy không biết anh ở bệnh viện."

"Em đăng hình anh đang nằm viện lên vòng bạn bè."

Nói xong em họ Tần lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè lên cho hắn xem: "Em đã cài đặt chỉ có Lê Hi mới nhìn thấy được. Anh sẽ không tức giận chứ? Em chụp anh thật sự rất đẹp trai đó nha."

Tần Phong lấy điện thoại của cô nhìn một chút, hơi suy tư, đột nhiên xoay người ghé vào trên giường bệnh: "Chụp vết thương ở phía sau lưng giúp anh."

Em họ Tần không rõ nguyên do, nhưng vẫn làm theo.

Chụp xong, Tần Phong ngồi dậy, lấy điện thoại của cô, click mở WeChat.

Cô thò lại gần nhìn, Tần Phong dùng nick WeChat của cô nhắn tin cho Lê Hi.

Tin nhắn đầu tiên chính là tấm ảnh vết thương phía sau lưng cô mới chụp, vết thương chỉ vừa mới kết vảy, nhìn rất ghê người.

Sau đó cô thấy Tần Phong lại nhắn thêm một tin nữa: "Bác sĩ Tôn, vết thương của anh trai tôi thoạt nhìn rất nghiêm trọng, bao lâu mới có thể khôi phục? Về phương diện ăn uống có cần chú ý kiêng cữ gì hay không?"

Em họ Tần vội vàng nói: "Anh họ, anh nhắn sai người rồi, đây không phải WeChat của bác sĩ Tôn."

Tần Phong bình tĩnh nói: "Không nhắn sai."

Em họ Tần nhìn khóe môi đang mỉm cười của hắn, sửng sốt một lát, tức khắc hiểu ra, không khỏi giơ ngón cái lên.

Anh họ thật quá tâm cơ!

So về thủ đoạn bán thảm, cô còn kém xa anh họ.

Hai người đợi hơn mười phút, vẫn không thấy Lê Hi trả lời, Tần Phong lại nhắn thêm một tin: Ngại quá, tôi nhắn sai người.

Lê Hi bên kia thật lâu vẫn không trả lời, thậm chí trên màn hình còn không có xuất hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn".

Tần Phong khẽ nhíu mày.

Em họ Tần an ủi: "Chắc anh ấy vẫn chưa nhìn thấy tin nhắn."

Trên mặt Tần Phong không có biểu tình gì, trả điện thoại lại cho cô: "Nếu em ấy trả lời thì nói với anh."

Em họ Tần gật gật đầu: "Dạ."

Hai người từ buổi chiều chờ đến buổi tối, vẫn không thấy Lê Hi trả lời, trong lúc em họ Tần đi ra ngoài dạo vài vòng, cũng không thấy được bóng dáng của Lê Hi.

Tần Phong cũng thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra xem, nhìn xem Lê Hi có gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn quan tâm mình hay không.

Kết quả cái gì cũng không có.

Tâm Tần Phong dần dần trầm xuống.

Hắn không sợ Lê Hi tức giận, chỉ sợ Lê Hi làm lơ hắn, thờ ơ không quan tâm hắn.

Thẳng đến hơn 9 giờ tối, em họ Tần chuẩn bị về nhà, đột nhiên điện thoại vang lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.

Cô vừa mở WeChat lên liền nhìn thấy tên Lê Hi ở phía trên cùng, cũng không nhìn kĩ, kích động nói: "Lê Hi trả lời rồi!"

Nói xong nhanh chóng đưa điện thoại cho Tần Phong.

Tần Phong click mở, Lê Hi trả lời đúng một chữ: Ừ.

Em họ Tần thò lại gần nhìn, tức khắc héo.

Sắc mặt Tần Phong cũng không quá đẹp, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, cằm cũng căng chặt, đôi mắt hẹp dài tối đen như mực, cuồn cuộn thâm trầm.

Em họ Tần thật cẩn thận hỏi: "Anh họ, em nghe nói Lê Hi ở nước ngoài đã từng quen hai người bạn trai. Anh...... Anh xác định anh ấy vẫn còn thích anh chứ?"

Tần Phong mặt vô biểu tình nói: "Hiện tại không xác định."

*******

Màn đêm buông xuống.

Lê Hi còn chưa ngủ, đang ở trong phòng khách nhà cũ lục tung khắp nơi tìm đồ, trong miệng còn lẩm nhẩm: "Ở đâu nhỉ? Sao lại không thấy?"

Thịnh Diễn Chi hai ngày nay đều ở lại nhà cũ, xuống lầu uống nước, thấy Lê Hi mở đóng ngăn kéo rầm rầm, nhíu mày nói: "Em đang tìm cái gì?"

"Thuốc mỡ." Lê Hi cong eo mở ngăn kéo.

"Thuốc mỡ gì?" Thịnh Diễn Chi hỏi.

"Chính là thuốc mỡ bôi vết thương ngoài da." Lê Hi cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục lục trong ngăn kéo, "Em nhớ bà ngoại có vài lọ, không biết chạy đi đâu hết rồi."

Đêm cũng đã về khuya, Thịnh lão phu nhân đã sớm đi ngủ, Lê Hi không muốn đánh thức bà, vì thế liền ở trong phòng khách lăn qua lộn lại tìm kiếm.

Nhưng lục tung cả lên vẫn không tìm thấy.

Cậu nhớ khi còn nhỏ bị phỏng nước sôi, bà ngoại đã dùng loại thuốc mỡ này bôi cho cậu, miệng vết thương rất nhanh đã kết vảy, hơn nữa còn không lưu lại sẹo. Thuốc mỡ này là chế phẩm tư nhân của Thịnh gia, bên ngoài có tiền cũng không mua được.

Thịnh Diễn Chi uống mấy ngụm nước, nhìn cậu từ trên xuống dưới, hỏi: "Em bị thương ở chỗ nào?"

"Không phải em, là......" Lê Hi nói đến một nửa, đột nhiên nhớ tới anh cậu không thích cậu kết giao với Tần Phong, lập tức sửa miệng, "Là Hứa Thanh Dương."

Thịnh Diễn Chi thấy cậu tìm đến thở hổn hển, nói: "Chỗ anh vẫn còn một lọ."

Hai mắt Lê Hi sáng lên, xoay người vội vàng nói: "Anh, mau lấy cho em với."

Thịnh Diễn Chi ý vị sâu xa nhìn chằm chằm cậu: "Sao em lại để tâm đến Hứa Thanh Dương nhiều vậy?"

Lê Hi thuận miệng nói: "Quan tâm bạn bè mà thôi."

Thịnh Diễn Chi không tiếp tục hỏi, lên lầu cầm thuốc mỡ đưa cho cậu.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Hi tìm Hứa Thanh Dương, dùng khẩu khí tùy ý nói: "Họ Tần nằm viện, chờ đến chiều cậu đi thăm hắn một chút đi."

Hứa Thanh Dương bị Lê Hi đánh thức, ngồi ở trên sô pha ngáp to, nghe được lời này lập tức thanh tỉnh một nửa: "Tần đạo diễn bị làm sao vậy?"

"Phát sốt."

"Trong khoảng thời gian này thời tiết rất lạnh, đúng là có rất nhiều người bị cảm phát sốt."

Lê Hi ném thuốc mỡ cho Hứa Thanh Dương, nâng cằm nói: "Đưa thuốc mỡ này cho hắn, không được nói là tôi đưa cậu."

Hứa Thanh Dương gãi gãi đầu tóc lộn xộn: "Hai người các anh vẫn còn chưa quay lại với nhau đúng không?"

Nếu không thì tại sao lại lấy cậu làm trung gian truyền lời, bây giờ còn truyền đồ nữa, thật là phiền chết đi được.

Cậu thật sự muốn ấn đầu hai người này kí giấy kết hôn đi cho xong.

"Quay lại là có ý gì." Lê Hi hừ một tiếng, "Tôi đi đây, cậu nhớ đưa thuốc mỡ cho hắn."

"Đã biết." Hứa Thanh Dương ngã vào sô pha tiếp tục ngủ.

Buổi chiều, Lê Hi nhận được tin nhắn của Hứa Thanh Dương: "Em đã đưa thuốc mỡ cho Tần đạo."

Lê Hi: "Cậu không nói với hắn là tôi đưa chứ?"

Hứa Thanh Dương: "Tuyệt đối không có."

Lê Hi yên tâm.

Ai ngờ buổi tối ngày hôm sau, cậu đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat của em họ Tần Phong, đầu tiên là tấm hình chụp lọ thuốc mỡ, sau đó nói: "Để cảm ơn anh đã đưa thuốc mỡ, tôi mang phật khiêu tường tới cho anh."

Mẹ nó chứ!

Hứa Thanh Dương bán đứng cậu!

Lê Hi bình tĩnh trả lời: "Không phải tôi đưa, nói anh họ cô đừng có tự mình đa tình."

Em họ Tần: "Lê Lê, là anh, anh ở dưới lầu chờ em."

Bình luận

Truyện đang đọc