CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Sau khi hai người nói chuyện, suốt một tuần sau đó cứ ở lì trong chung cư quấn quýt nhau, xuống dưới lầu đi siêu thị mua bao muối cũng phải đi cùng nhau, quả thực như hình với bóng.

Mà Tần lão phu nhân bên kia đại khái đã quá thất vọng với Tần Phong, sau khi Tần Phong từ bỏ quyền thừa kế tài sản, cũng lười quản hắn, cứ coi như không có đứa cháu trai này.

Không bao lâu, Tần Phong đến khu biệt thự tốt nhất thành phố G, mua một căn biệt thự hai tầng với phong cách đơn giản hiện đại, có sân cỏ rộng lớn, bể bơi cùng hoa viên phía sau, còn có hai gara rất lớn bên ngoài.

Lân cận căn biệt thự là ao hồ thiên nhiên, bốn mùa hoa lá tươi tốt, không khí thanh u hợp lòng người, xung quanh còn có bệnh viện, trường học cùng với đủ loại chỗ ăn chơi.

Phong thuỷ bảo địa tốt như vậy, giá cả tất nhiên sẽ không thấp.

Bất quá mấy năm nay Tần Phong quay phim điện ảnh kiếm không ít tiền lời, mặc dù công ty Tần gia không chia hoa hồng cho hắn, chỉ lấy số dư của hắn cũng dư sức mua căn biệt thự này.

Lúc sau Tần Phong dỗ Lê Hi dọn đến biệt thự của hắn, còn mua một con mèo vàng, hai người chính thức mở ra cuộc sống sinh hoạt chung.

Sau khi Lê Hi từ nước M trở về, ban đầu anh cậu muốn cậu đến công ty giúp đỡ, nhưng Lê Hi có ý nghĩ của chính mình, cậu lặng lẽ xây một câu lạc bộ đua xe.

Nói đến cùng cậu vẫn thích chơi xe, mặc dù hiện tại không thể đua xe, nhưng cũng thích làm việc gì đó liên quan đến việc đua xe.

Vì thế chờ đến khi Thịnh Diễn Chi phát hiện, Lê Hi đã đem câu lạc bộ làm đến ra hình ra dáng.

Thịnh Diễn Chi liền đánh mất ý niệm kêu cậu đến quản lý sản nghiệp Thịnh gia, chỉ hỏi cậu: "Gần đây sao không thấy em đến ăn cơm?"

Lê Hi không cho là đúng, bạn trai em nấu cơm ngon như vậy, còn cần đến nhà anh cọ cơm sao?

Đương nhiên, lời này cậu cũng không dám nói.

Vạn nhất để Thịnh Diễn Chi biết cậu và Tần Phong đang yêu đương, cậu khẳng định sẽ bị đánh, hai ông bà ở trong nhà cũng sẽ tức giận.

Bởi vì điểm này, đến bây giờ chuyện cậu và Tần Phong đang yêu đương vẫn còn chưa công khai.

Mỗi lần Tần Phong hỏi khi nào mới có thể công khai dắt tay nhau ra ngoài, Lê Hi đều dùng một câu cự tuyệt hắn: "Thời cơ còn chưa tới."

Đến nỗi khi nào thời cơ mới tới, đại khái là khi cậu đánh thắng được anh cậu đi.

Đảo mắt đã tới giữa hè, thời tiết ở thành phố G cũng bắt đầu nóng lên.

Trước Thất Tịch một ngày, Tần Phong cố ý thay đổi đồ dùng trên giường, còn mua rất nhiều đồ sinh hoạt mới, trời còn chưa tối thì cứ ấn Lê Hi nằm trong ổ chăn, lăn lộn đến nửa đêm mới bỏ qua.

Khăn trải giường mới vốn sạch sẽ ngăn nắp bị làm cho ướt đẫm, Lê Hi cười nhạo hắn lại phải đổi khăn trải giường.

Tần Phong ôm cậu, mỉm cười nói: "Anh thích như vậy."

Lê Hi không hiểu loại yêu thích kỳ quái này, ghé vào lồng ngực Tần Phong mơ màng sắp ngủ.

Tần Phong từng cái từng cái hôn xuống, ngón tay thon dài nhéo nhéo sau cổ cậu, thấp giọng dỗ dành: "Lê Lê, đừng che giấu nữa, chúng ta công khai đi."

Lê Hi nhắm hai mắt, nhỏ giọng nói: "Chúng ta nói chuyện này trước đi, nếu em bị anh em đánh, anh phải đỡ thay em."

Tần Phong cắn lên môi cậu: "Anh sẽ không để em bị đánh."

Lê Hi hừ một tiếng, ngủ thiếp đi.

Tần Phong vốn dĩ muốn chờ đến hôm Thất Tịch mới công khai, nhưng hắn chờ không kịp, hận không thể cho toàn thế giới biết hắn là bạn trai của Lê Hi.

Vì thế 2 giờ sáng, hắn gấp không chờ nổi đăng một tấm ảnh chụp mười ngón tay đan vào nhau của hắn và Lê Hi lên Weibo, hơn nữa còn @ Lê Hi, viết một câu: "Bảo bối yêu dấu của anh."

Quả thực buồn nôn đến không nỡ nhìn thẳng!

Nhưng mà tình yêu cuồng nhiệt chính là như vậy, muốn phát Weibo, muốn khoe ân ái, thậm chí còn chụp xoáy tóc của Lê Hi đăng lên.

Đăng một tấm chụp xoáy tóc kèm dòng tin: Đáng yêu quá!!!

Đăng một tấm chụp sườn mặt Lê Hi đang nhắm hai mắt ngủ kèm dòng tin: Em ấy ngủ rồi!

Đêm hôm khuya khoắt, Tần Phong nhìn như vừa bình tĩnh vừa lý trí đăng liên tiếp 5 bài lên Weibo, tất cả đều là về Lê Hi.

Chỉ hận không thể la lên cho tất cả mọi người đều biết: Hắn và Lê Hi đang cùng ngủ trên một cái giường.

Sau khi phát Weibo xong, lúc này Tần Phong mới cảm thấy mỹ mãn ôm Lê Hi chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà fan trên Weibo đều sợ đến ngây người, sôi nổi bình luận: "Đây là bị trộm tài khoản sao?"

"Có thể là trò đùa dai."

"Ha ha, Tần đạo có phải đã thua trò true or dare hay không?"

"Mọi người đều biết, Tần đạo thích Triệu Uyển Hi, cho nên cái Weibo này là giả."

"Tôi nghi Tần đạo nhầm ngày Thất Tịch và cá tháng tư rồi."

Fan cú đêm đều không tin Tần đạo đang yêu đương với một người đàn ông, nhưng sáng sớm ngày hôm sau, hot search Weibo lại lần nữa bùng nổ rồi!

Nguyên nhân rất đơn giản, Hứa Thanh Dương chuyển tiếp Weibo Tần Phong, nói: "Hai người các anh khóa chặt nhau đến chết đi, đừng có lại bắt tôi truyền lời."

Không bao lâu, một người tự xưng là nhân viên công tác của đoàn phim "Trường kiếm" nói: "Hai năm trước bọn họ đã ở bên nhau rồi."

Quần chúng ăn dưa sôi nổi truy vấn: "Khi đó không phải Tần đạo có hôn ước với Triệu Uyển Hi sao? Chẳng lẽ Tần đạo ngoại tình?"

Nhân viên kia trả lời: "Không phải, Tần đạo và Triệu Uyển Hi không có tình cảm với nhau, hai người chỉ đang diễn trò, Tần đạo giải trừ hôn ước cũng là vì Lê Hi. Chuyện này ở trong giới đều không phải bí mật, bằng không Hứa Thanh Dương làm sao dám chuyển tiếp Weibo Tần đạo."

Sau khi đọc xong bình luận này, một cư dân mạng đắc ý dào dạt nói: "Lúc trước tôi đã nói Tần đạo và Triệu Uyển Hi chỉ là hợp đồng hôn nhân, bọn họ chưa từng có ảnh chụp chung thân mật, quá giả."

Vì thế một đám quần chúng ăn dưa lại lôi tấm ảnh chụp chung của Tần Phong và Triệu Uyển Hi vào hai năm trước ra, từ các loại góc độ phân tích, xem rốt cuộc có gì mờ ám hay không.

Thẳng đến khi Triệu Uyển Hi - người hồi lâu vẫn chưa xuất hiện đột nhiên phát Weibo: "Hôn ước của tôi và Tần Phong thuộc về liên hôn gia tộc, cả hai chỉ là đồng minh hợp tác, không tồn tại bất cứ tình yêu nam nữ nào. Tôi và người yêu hiện tại sống rất tốt, hy vọng mọi người đừng tiếp tục bình luận hay tung tin quấy rầy sinh hoạt của chúng tôi."

Trên Weibo còn kèm theo tấm ảnh chụp Triệu Uyển Hi cùng bạn gái của cô.

Quần chúng ăn dưa lại lần nữa kinh ngạc đến ngây người: "Mẹ nó! Các người thật biết chơi!"

"Tôi chỉ muốn ăn miếng dưa thôi mà, vì cái gì lại tặng tôi hai phần cơm chó?"

"Thì ra Tần đạo thích đàn ông nha."

*****************

*****************

Thời điểm Lê Hi tỉnh lại, Tần Phong đã làm xong bữa sáng.

"Rời giường." Tần Phong ngồi ở mép giường, nhéo nhéo lỗ tai Lê Hi.

"Ừm......" Lê Hi thần thái lười nhác, duỗi cánh tay ôm lấy cổ hắn.

Chăn từ trên người cậu trượt xuống, tức khắc lộ ra vô số dấu hôn, tất cả đều do tối hôm qua Tần Phong lăn lộn làm ra.

Tần Phong nhìn kiệt tác của chính mình, nhướng mày, cúi đầu hôn lên môi Lê Hi.

Vốn chỉ định hôn chào buổi sáng đơn thuần, kết quả càng hôn càng sâu, bàn tay cũng không nhịn được dao động trên người Lê Hi.

"Hôm nay đừng rời giường." Hắn thấp giọng cười bên tai Lê Hi, thanh âm gợi cảm lại ôn nhu.

Lê Hi còn tính giữ lại một tia lí trí, đẩy đẩy vai hắn: "Không được, hôm nay thứ hai, câu lạc bộ phải mở họp." Nói xong liền muốn xuống giường.

Cánh tay Tần Phong duỗi ra, đem người chặn ngang, đè xuống giường, hai mắt cười như không cười: "Buổi chiều lại mở họp cũng không muộn." Lê Hi cố trốn vài lần, nhưng không tránh thoát, cuối cùng vẫn bị con cầm thú này làm nửa ngày.

Hai người ban ngày tuyên dâm, nhão nhão dính dính đến giữa trưa mới rời giường.

Nhưng mà phút giây vui sướng vẫn luôn rất ngắn ngủi.

Hai người mới vừa ăn xong cơm trưa, Thịnh Diễn Chi liền gọi điện thoại tới, lạnh lùng nói: "Lập tức cút về nhà cũ!"

Lê Hi tức khắc héo.

Cậu biết, một khi công khai, anh cậu nhất định sẽ tức giận.

Không, không chỉ có anh cậu, chỉ sợ trở lại nhà cũ còn có ông ngoại cùng bà ngoại song kiếm hợp bích đánh cậu.

Tần Phong hôn cậu một chút: "Anh trở về với em."

Lê Hi lập tức lắc đầu: "Anh vừa xuất hiện, anh em càng xuống tay ác hơn."

Tần Phong khẽ cười một tiếng: "Không có việc gì, anh muốn đi gặp gia trưởng."

Lê Hi: "......"

Như thế nào lại có cảm giác tới gặp gia trưởng bàn chuyện kết hôn vậy? Nhưng cậu còn chưa tính đến chuyện kết hôn mà.

Hai người thay quần áo, vừa đến nhà cũ đã bị thồn một miệng cơm chó.

Chỉ thấy trên sô pha trong phòng khách, Lâm Cẩn bị Thịnh Diễn Chi ôm ở trong ngực, Thịnh Diễn Chi tay bưng canh, thấp giọng dỗ: "Ngoan, uống thêm một ngụm nữa đi, vừa rồi em cũng chưa ăn được bao nhiêu."

"Từ bỏ." Lâm Cẩn nhíu chặt mi, khuôn mặt tuấn tú có chút trắng bệch, sắc môi cũng nhàn nhạt, tựa hồ không quá thoải mái.

"Anh đút em." Thịnh Diễn Chi uống một ngụm canh gà.

Mắt thấy hai người sắp miệng kề miệng, Lê Hi dùng sức ho một tiếng, thò lại gần hỏi: "Khụ, Tiểu Cẩn, anh bị làm sao vậy?"

Lâm Cẩn hoảng sợ, xấu hổ không thôi, muốn thoát ra khỏi lòng ngực Thịnh Diễn Chi, lại bị hắn chế trụ bả vai: "Đừng để ý đến nó, thứ trí nhớ kém."

Lê Hi biết, Thịnh Diễn Chi là đang mắng cậu, bị Tần Phong làm cho khổ sở như vậy, còn không biết nhớ, lần này lại muốn yêu đương với Tần Phong.

Cậu sờ sờ mũi, vừa muốn mở miệng, Lâm Cẩn đột nhiên che miệng lại, đẩy Thịnh Diễn Chi ra, vội vã chạy vào toilet.

Sắc mặt Thịnh Diễn Chi khẽ biến, bước nhanh đi theo.

"Ọe......" Toilet truyền đến thanh âm nôn mửa của Lâm Cẩn.

Lê Hi có chút lo lắng, đi qua nhìn một chút, Lâm Cẩn đang cong eo đứng ở bồn rửa tay nôn khan, mặt anh cậu tràn đầy đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Cẩn.

Lê Hi ngay từ đầu còn chưa kịp phản ứng lại, một lát sau mới bừng tỉnh đại ngộ: Tiểu Cẩn nhất định là mang thai.

Lâm Cẩn có thể mang thai là bí mật của Thịnh gia, bất quá chỉ có người thân cận trong nhà mới biết.

Nhìn thấy Lâm Cẩn vất vả như vậy, Lê Hi không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn: "May mắn mình không có khả năng mang thai."

Đang nghĩ ngợi, lỗ tai đột nhiên tê rần, ngay sau đó giọng Thịnh lão phu nhân từ sau lưng vang lên: "Con còn biết trở về hả!"

"Đau đau đau! Bà ngoại, lỗ tai con sắp bị người nhéo rớt rồi!" Lê Hi khoa trương kêu to.

Tần Phong hơi nhíu mày một chút, ngay sau đó mỉm cười che ở trước mặt Lê Hi: "Lão phu nhân, con là bạn trai Lê Hi. Lúc ngài tức giận đừng phạt em ấy, cứ phạt con là được."

"Cậu cũng chạy không thoát đâu." Thịnh lão phu nhân liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, một chút cũng không khách khí.

Chỉ chốc lát sau, hai người đàn ông cao lớn đều bị nhéo lỗ tai, xách đến trước mặt Thịnh lão gia tử.

Ước chừng qua một giờ, Tần Phong và Lê Hi mới từ thư phòng đi ra, hai người nhìn nhau cười, đều có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Tần Phong nắm chặt tay Lê Hi, nhớ lại khí thế uy nghiêm của Thịnh lão gia tử vừa rồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy sợ một người. Thịnh lão gia tử không hổ là một người từng ra chiến trường, mặc dù đã già rồi, vẫn làm cho người ta phải kính sợ.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Tần Phong lấy ra nhìn, thế nhưng lại là bà nội gọi tới.

Từ sau khi hắn và Lê Hi ở bên nhau, bà nội không thèm để ý đến hắn, mặc dù mỗi cuối tuần hắn đều trở về nhà cũ thăm bà, thái độ bà nội cũng rất lãnh đạm.

Suốt nửa năm, số lần hắn nói chuyện với bà nội cũng không vượt quá năm ngón tay.

Giờ phút này nhìn thấy bà nội gọi điện thoại cho mình, Tần Phong đoán có lẽ bà nội đã biết được chuyện hắn công khai.

Tần Phong tiếp điện thoại: "Alo, bà nội."

Trong điện thoại một trận trầm mặc, sau đó truyền đến một tiếng thở dài: "Con......, tối mai mang đứa nhỏ Thịnh gia kia về ăn một bữa cơm đi."

Thần sắc Tần Phong hơi cứng lại, đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Ý của ngài là?"

"Các con muốn yêu như thế nào thì yêu." Tần lão phu nhân nói xong liền cúp máy.

Tần Phong nhịn không được cong khóe môi, ôm chặt Lê Hi: "Lê Lê, chúng ta kết hôn đi."

~~Hoàn Hi x Phong~~

Bình luận

Truyện đang đọc