CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Vừa dứt lời, Lâm Cẩn liền cảm giác cái tay đang đặt ở bên hông mình chợt siết chặt, lực tay rất lớn, cánh tay mơ hồ có chút căng thẳng, giống như muốn đem cậu khắc vào trong xương cốt.

"Nếu em muốn sinh con cho anh, anh đương nhiên sẽ thỏa mãn em!" Thanh âm Thịnh Diễn Chi khàn khàn, ánh mắt đầy lửa nóng, hàm chứa dục vọng mãnh liệt, làm cho thân thể của Lâm Cẩn cũng nóng lên.

Các trưởng bối còn đang ngồi ở trong phòng khách, gương mặt Lâm Cẩn nóng lên, ngượng ngùng đẩy Thịnh Diễn Chi: "Anh khắc chế ánh mắt một chút, đừng nhìn em như vậy."

"Khắc chế không được." Ngay cả hô hấp của Thịnh Diễn Chi cũng có chút dồn dập, dứt khoát kéo Lâm Cẩn đứng lên, nói với Thịnh lão gia tử: "Ông nội, Tiểu Cẩn hơi mệt, chúng con về phòng nghỉ ngơi trước."

Lực chú ý của Thịnh lão gia tử đều đặt ở trên người chắt trai bảo bối, nào còn có tâm tư đi quản những người khác, xua tay: "Được được được, tùy các con."

Thịnh Diễn Chi lập tức kéo Lâm Cẩn đi lên lầu.

Hiện tại các vị trưởng bối Thịnh gia đều ở phòng khách, người hầu cũng ở dưới lầu đợi, lầu hai vô cùng im ắng. Hai người còn chưa tới phòng ngủ, Thịnh Diễn Chi đã vội hừng hực hôn Lâm Cẩn.

"Ưm......" Lâm Cẩn nức nở, bị Thịnh Diễn Chi vững chắc đặt lên trên tường, hơi thở nóng rực ập vào mặt, mang theo hơi thở hormone mãnh liệt.

Cả người cậu nhũn ra, không tự chủ được dán sát vào thân thể của Thịnh Diễn Chi, đón ý hùa theo lực đạo hung ác của đối phương.

Chất vải mỏng vào giờ phút này trở nên đặc biệt vướng víu, cả hai đều khát vọng kết hợp càng thêm chặt chẽ.

Thời điểm Thịnh Diễn Chi vội vàng muốn cởi áo sơmi của Lâm Cẩn thì......

"Khụ khụ!" Một âm thanh ho khan trầm thấp uy nghiêm đột nhiên truyền đến, kinh động đến hai người đang hôn nhau nồng nhiệt trên hành lang, Thịnh Diễn Chi và Lâm Cẩn trong nháy mắt bị kinh hách.

Lâm Cẩn cả người cứng đờ, mặt đỏ bừng, dư quang liếc đến Thịnh lão gia tử, Thịnh lão phu nhân, còn có lão quản gia cùng người hầu, Tiểu Nặc đang ghé vào đầu vai lão gia tử mơ màng sắp ngủ.

Thời gian từng giây chạy trên hành lang yên tĩnh không một tiếng động, tình cảnh xấu hổ tới cực điểm.

Thịnh Diễn Chi trong giây lát bình tĩnh lại, túm Lâm Cẩn ra phía sau che chở, Thịnh lão gia tử nhíu mày nói: "Không phải nói mệt mỏi sao? Mau về phòng đi!"

Thịnh lão phu nhân từ tốn nói: "Tiểu Nặc mệt rồi, chúng ta dẫn nó đi nghỉ ngơi. Các con tuổi trẻ khí thịnh, nhưng cũng phải kiềm chế một chút, đừng nháo đến quá muộn."

Lâm Cẩn vô cùng xấu hổ, mặt như sắp bị thiêu cháy, hận không thể đào một cái hố để chui vào.

Cố tình Thịnh lão phu nhân còn nói thêm một câu: "Nếu có thể có thêm một chắt gái nữa cũng không tồi."

Thịnh Diễn Chi gật gật đầu: "Chúng con sẽ nỗ lực."

Thịnh lão phu nhân vẫn là đau lòng Lâm Cẩn, vì thế dặn dò Thịnh Diễn Chi: "Tiểu Cẩn cũng không dễ dàng, loại chuyện này không cần cưỡng cầu, con không được miễn cưỡng Tiểu Cẩn."

Thịnh Diễn Chi vâng một tiếng: "Con tự có chừng mực."

Thịnh lão phu nhân và Thịnh lão gia tử rời đi, Lâm Cẩn mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú đỏ như sắp nhỏ máu, môi cũng cắn ra dấu răng, từ lỗ tai xuống cổ phủ một màu hồng nhạt.

"Sao da mặt em lại mỏng như vậy." Thịnh Diễn Chi cười một tiếng, véo véo mặt Lâm Cẩn, xúc cảm tinh tế làm hắn lại lần nữa ngo ngoe rục rịch.

Lâm Cẩn hít sâu một hơi, thoạt nhìn phi thường bình tĩnh: "Em đi uống nước."

Nói xong, cậu đi cùng tay cùng chân về hướng cầu thang bên kia.

Thịnh Diễn Chi đầu tiên là cười nhẹ, sau đó nhịn không được ha ha nở nụ cười, một phen giữ chặt lấy Lâm Cẩn, ôm người mang vào phòng ngủ.

Lâm Cẩn thẹn quá hóa giận: "Anh làm gì? Em muốn uống nước!"

"Anh đút em!" Thịnh Diễn Chi bá đạo ngăn chặn miệng cậu lại.

Thịnh lão phu nhân nói không sai, người trẻ tuổi hỏa khí thịnh vượng, đụng vào nhau chính là thiên lôi câu địa hỏa, căn bản không có cách nào khống chế.

May mắn hiệu quả cách âm của phòng ngủ rất tốt, Thịnh Diễn Chi đè Lâm Cẩn ra làm loạn, nháo đến nửa đêm cũng không ảnh hưởng đến người khác.

Mây mưa cuồng nhiệt qua đi, Lâm Cẩn mềm mại ghé vào ngực Thịnh Diễn Chi, nhắm hai mắt, bởi vì lúc nãy khóc lóc xin tha, mí mắt mỏng manh lộ ra màu hồng nhạt kiều diễm.

Thịnh Diễn Chi càng nhìn càng mê muội, tiến lại gần hôn tới tấp, ở bên tai cậu thấp giọng nói lời âu yếm, nhão dính dính quấn lấy Lâm Cẩn.

"Ừm......" Lâm Cẩn mệt mỏi bất lực, có lệ trả lời hắn.

Đêm nay cũng không biết tại sao, rõ ràng mệt mỏi như vậy, nhưng như thế nào cũng không ngủ được, cả người vừa đau nhức vừa mềm nhũn, không còn nửa phần sức lực.

"Đừng hôn......" Lâm Cẩn cảm giác được bụng nhỏ truyền đến một trận cảm giác ướt nóng, rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn.

Thịnh Diễn Chi ôm cậu, thấp giọng nói: "Anh muốn em nhanh chóng sinh thêm một đứa nữa."

Lâm Cẩn mở mắt ra, không nói chuyện, chỉ là lười nhác liếc mắt nhìn hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc