CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Lê Hi không chút lưu tình đẩy tay Tần Phong ra, sửa sang lại quần áo của mình, lúc này mới ngước đôi mắt nhìn Tần Phong: "Có ý gì? Tần đạo diễn, anh như vậy là không đủ chín, chắn rồi."

Cậu cố ý thả chậm hai chữ "chín chắn".

"Như anh nói, chúng ta đều là người trưởng thành, phải chín chắn, thức thời một chút, dò hỏi như vậy rất không thú vị. Anh nói có phải hay không?"

"Thức thời?" Tần Phong híp híp mắt, nhìn Lê Hi, toàn thân đều tản ra hơi thở nguy hiểm.

Phảng phất như ngay sau đó, hắn sẽ lập tức phóng thích con dã thú trong lòng, đem người trước mắt đang khiêu khích mình nuốt vào bụng!

Nhưng Lê Hi vẫn không sợ, ngược lại bởi vì nếm được khoái cảm trả thù mà hưng phấn không thôi.

Cậu tóm được cơ hội, cơ hồ là gấp không chờ nổi bắt đầu trào phúng Tần Phong: "Đúng vậy, thức thời, đây là anh dạy cho tôi. Ha, đúng rồi, anh còn dạy tôi phải chín chắc, bất quá cái mà anh gọi là chín chắn, kỳ thật chỉ là sự ích kỷ mà thôi!"

Tần Phong nhìn gương mặt tươi cười đắc ý của Lê Hi, tức giận như muốn nổ tung, nhưng lại bất động thanh sắc nói: "Tiếp tục."

Hắn ngược lại muốn nghe xem anh bạn nhỏ không biết sống chết này còn có thể nói ra được cái gì.

Hắn sẽ nhớ thật kỹ, đến lúc đó lại từng chút từng chút tính sổ.

Lê Hi căn bản không nghĩ đến chuyện sau này, cũng không cảm thấy bản thân cùng Tần Phong còn có sau này, cười lạnh nói: "Lúc anh muốn, thì trăm phương nghìn kế lừa tôi chui đầu vào bẫy. Lúc anh không cần nữa thì một chân đá văng tôi, ngay cả một câu rõ ràng đều không có! Chín chắn, thức thời ở trong miệng anh, chỉ là vì không muốn để tôi tới tìm anh gây phiền phức mà thôi. Anh đây không phải ích kỷ, thì là cái gì?"

"Đương nhiên không phải!" Ý thức được trong lời nói Lê Hi không còn chút tức giận nào, sắc mặt Tần Phong biến đổi, rốt cuộc cũng không duy trì nổi sự bình tĩnh, hai tay nắm chặt bả vai Lê Hi.

Lê Hi cười nhạo: "Vậy thì đó là gì? Hả? Tôi không biết trong lòng anh nghĩ cái gì, anh cũng chưa bao giờ nói với tôi. Bất quá hiện tại tôi không còn muốn biết đáp án nữa, tôi cảm thấy chúng ta cứ duy trì khoảng cách như bây giờ rất tốt......"

"Không tốt, một chút cũng không tốt!" Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, ôm chặt Lê Hi vào trong lòng, "Bây giờ tôi lập tức nói cho em biết đáp án."

Trái tim Lê Hi run rẩy, hô hấp không khỏi ngừng lại trong vài giây.

Giây tiếp theo, cậu nghe được thanh âm trầm thấp chắc chắn của Tần Phong: "Tôi thích em, thích đến mức ngay cả bản thân tôi cũng không dám tin."

Chỉ một câu, hai mắt Lê Hi đều đỏ.

Cậu nhịn không được ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của Tần Phong.

Lần đầu tiên, cậu thấy được ở trong đôi mắt thâm thúy kia có một thứ gì đó khiến người ta phải động tâm, có cảm giác như cậu thật sự là người mà hắn yêu sâu sắc.

Tần Phong nhìn người trong lồng ngực, thấp giọng nói: "Lần đầu tiên gặp em ở trên hành lang bệnh viện, tôi đã có cảm giác. Khi đó tôi chỉ nghĩ, nhất định phải có được em trong tay."

"Tôi cho rằng tôi đối với em chỉ là sự mới mẻ nhất thời, một hai tháng sau sẽ mất đi hứng thú. Nhưng chờ đến lúc tôi kịp phản ứng lại, chúng ta đã ở bên nhau nửa năm rồi."

"Tôi không muốn cứ như vậy thừa nhận tôi đã thua ở trong tay em, hơn nữa tôi và Triệu Uyển Hi có hôn ước, cho nên mới vội vã muốn tách khỏi em. Đến nỗi là vì sao lại không cho em một lời giải thích rõ ràng? Là bởi vì tôi vẫn còn chưa suy nghĩ cẩn thận, tôi đối với em có phải là thích hay không, hay chỉ là một thói quen nên tâm mới rung động."

Nghe đến đây, Lê Hi nóng nảy: "Anh có thể trực tiếp nói luôn hay không? Còn đưa ra đề để tôi lựa chọn?"

Tần Phong khẽ cười nói: "Không cần phải chọn một, mà là cả hai."

Lê Hi ẩn ẩn hiểu được cái gì, nhưng cũng không thật sự hiểu, nhíu mày nói: "Có ý gì?"

Tần Phong thở dài, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì quá thích em, cho nên mới dưỡng thành thói quen."

Nếu không thích một người, làm sao có thể hình thành thói quen, chỉ cảm thấy ngày càng phiền chán mà thôi. Thua trong tay Lê Hi, hắn nhận, về sau chính là người này.

Nghĩ đến đây, Tần Phong lại lần nữa đẩy Lê Hi lên tường, vây người ở giữa, mỉm cười nói: "Hiện tại đến phiên em cho tôi một câu trả lời chắc chắn."

"Trả lời cái gì?" Lê Hi giả ngu.

Tần Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lê Lê, nghe lời, đừng ép tôi phải động thủ."

Lê Hi hừ một tiếng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh sẽ không cho rằng chỉ mới nói một câu thích tôi, thì tôi phải vì anh mà thủ thân như ngọc chứ, hay là tiếp tục làm bạn tình của anh?"

Ánh mắt Tần Phong trầm xuống: "Em còn muốn qua lại với Tô Mạn Y?"

"Cũng không phải."

Sắc mặt Tần Phong hơi hòa hoãn, lại nghe thấy Lê Hi nói: "Tôi cũng không phải chỉ thích mỗi một Tô Mạn Y, trừ cô ta ra, tôi còn muốn thử với những người khác nữa."

"Không cho phép!"

"Anh dựa vào cái gì không cho? Anh với Triệu Uyển Hi còn chưa có giải quyết sạch sẽ đâu!" Lê Hi khinh thường nói, "Nếu anh còn muốn một lời khẳng định từ tôi, thì tôi đây liền nói cho anh biết. Muốn ở bên tôi, thì phải hủy hôn ước với Triệu Uyển Hi, còn nếu không, không cần bàn nữa!"

Tần Phong tức giận đến mức ngay cả phần sau của phim cũng không xem vào.

Sau khi bộ phim kết thúc, nhân viên rạp chiếu phim chụp cho mọi người một bức ảnh đứng chung với nhau.

Trên ảnh chụp, đạo diễn cùng vai chính đứng ở giữa, bên trái bọn họ là Lê Hi và Tô Mạn Y, phía sau là Tần Phong cùng Triệu Uyển Hi.

Bức ảnh này được tuyên truyền lên trên mạng, trừ cái này ra, còn có người qua đường ở cửa rạp chiếu phim dùng điện thoại lặng lẽ chụp được vài tấm.

Không ngoài dự đoán của Lê Hi và Tô Mạn Y, scandal của bọn họ phủ kín trên mạng, rất nhanh leo lên đầu bảng hot search, các diễn đàn giải trí khác cũng đang bàn tán chuyện này.

"Tô Mạn Y thật lợi hại, cư nhiên bắt được em họ của Thịnh Diễn Chi, đây là muốn bước chân vào hào môn sao."

"Nghe nói hai người đã lãnh chứng."

"Nhanh như vậy?"

"Một vị thân thích của bạn học tôi làm việc ở Cục Dân Chính, nghe nói thứ sáu tuần trước bọn họ đã tới lãnh chứng."

"Nhưng tôi nghe nói em họ của Thịnh Diễn Chi rất phong lưu, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo. Nói thật, tôi cảm thấy Tô Mạn Y không thể khống chế được con ngựa hoang này đâu."

"Tô Mạn Y có phải đang mang thai hay không? Tôi thấy ảnh chụp tạp chí hai ngày trước của cô ta, eo hơi thô một chút."

"Phỏng chừng là đang mang thai đứa con của con ngựa hoang kia rồi."

Trên mạng đều đang bàn tán scandal của Tô Mạn Y và Lê Hi, từ dung mạo của hai người, danh khí, giá trị con người, thậm chí sao hoàng đạo, các cư dân mạng đều nhiệt liệt thảo luận một lần.

Trong thời gian này, nhiệt độ của Tô Mạn Y thẳng tắp bay lên.

Không quá hai ngày, sau khi cư dân mạng não bổ trải qua tầng tầng lớp lớp phân tích, rốt cuộc cũng đưa ra kết luận: Tô Mạn Y và Lê Hi vẫn chưa kết hôn, đang ở trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt!

Còn về tại sao có thể kết luận ra được, tất nhiên là nhờ vào đống ảnh chụp kia, mỗi tấm ảnh đều được phân tích vô cùng rõ ràng.

Ngay cả Lê Hi – nhân vật chính trong tấm ảnh, nhìn thấy đoạn phân tích này, cũng cảm thấy rất có đạo lý, thiếu chút nữa cho rằng bản thân còn có một nhân cách khác đang yêu đương với Tô Mạn Y.

Vì để tăng nhiệt độ cho Tô Mạn Y, đoàn đội bên cô cố ý xào scandal này đủ ba ngày, mua một đống lớn thuỷ quân ở trên mạng không ngừng nghị luận.

Scandal của hai người được thảo luận nhiệt liệt như vậy, Tần Phong đều nghe được không ít tin tức.

Hắn click mở tin tức nhìn một chút, càng xem càng tức giận, cả một buổi trưa đều trầm mặt, còn mắng vài diễn viên, làm cho toàn bộ đoàn phim đều lo lắng đề phòng.

Hứa Thanh Dương thấy thế, tránh ở dưới tàng cây đạo cụ gọi cho Lê Hi.

Sau khi kết nối, cậu lập tức nói: "Lê tổng, cứu mạng!"

Lê Hi bình tĩnh hỏi: "Cậu bị người đuổi giết?"

"Không sai biệt lắm."

"Ai?"

"Là Tần đạo diễn." Hứa Thanh Dương đối với "sự hành hạ" của Tần Phong giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tìm Lê Hi cáo trạng, "Hôm nay hắn mắng vài diễn viên, đây là phi thường hiếm thấy! Đợi chút nữa đến cảnh của em diễn, anh mau tới đây ổn định Tần đạo đi."

Lê Hi không cho là đúng: "Cậu cứ diễn cho thật tốt, đừng trêu chọc hắn không phải là được rồi sao."

Hứa Thanh Dương sâu kín thở dài một hơi: "Lê tổng, người trêu chọc hắn không phải là em, là anh đó."

Lê Hi đang kí văn kiện, thiếu chút nữa liền quẹt một đường, thẹn quá hóa giận nói: "Liên quan gì đến tôi. Cậu mà còn dám bịa đặt nữa, cẩn thận tôi phong sát cậu."

Hứa Thanh Dương đã miễn nhiễm với những lời này, "a" một tiếng, nhắc nhở Lê Hi: "Lê tổng, lúc anh tới đây, ngàn vạn lần đừng nói là tới thăm ban em, cũng không cần phải mang cho em bất cứ thứ gì."

"Tôi không đi." Lê Hi vô tình cúp điện thoại.

Hứa Thanh Dương nghĩ nghĩ, bắt đầu bịa đặt Tần Phong, nhắn tin cho Lê Hi: "Lê tổng, dạ dày đau nên uống thuốc gì? Hai ngày nay tâm tình của Tần đạo không tốt, hình như hắn bị bệnh bao tử, cũng không thấy hắn uống thuốc. Vừa rồi sau khi hắn trút giận xong, vẫn luôn ôm bụng, phỏng chừng là bệnh bao tử lại tái phát. Anh thân thiết với Tần đạo, khẳng định biết ngày thường hắn hay uống thuốc nào."

Tin nhắn vừa gửi đi chưa được bao lâu, Lê Hi đã gọi điện thoại tới, ngữ khí có chút gấp gáp: "Hắn rất đau sao?"

"Chắc cũng không quá đau, chỉ là sắc mặt rất trắng."

Lê Hi trong lòng mắng một câu, nghĩ thầm: Tra nam kia là muốn tìm cái chết sao? Đau đến mặt đều trắng, còn không chịu uống thuốc, quay phim còn quan trọng hơn tính mạng của bản thân hả?

Thời điểm Lê Hi còn ở bên Tần Phong, đã từng thấy Tần Phong bởi vì áp lực quá lớn mà đau dạ dày, cho nên cậu mới biết thuốc Tần Phong thường uống là loại nào. Nhưng đều là thuốc được cấp theo đơn, bình thường không thể mua ở những tiệm thuốc nhỏ, tiệm thuốc lớn thì cần phải được bác sĩ kê đơn mới có thể mua.

Hứa Thanh Dương ở trong điện thoại thở dài nói: "Thôi, Lê tổng, hỏi anh cũng vô dụng. Em ở bên này không có đơn thuốc của bác sĩ, không mua được thuốc dạ dày cho Tần đạo diễn. Thật sự không được, để em kêu trợ lý đi mua cho hắn chút thuốc giảm đau vậy."

"Cậu đừng có hại hắn." Lê Hi tức giận nói, "Được rồi, đợi một chút tôi đem thuốc qua."

Biết Tần Phong có bệnh dạ dày, Lê Hi vẫn luôn có một ít thuốc dự phòng. Sau khi hai người tách ra, cậu vẫn chưa xử lý những loại thuốc đó, hiện tại vừa lúc có tác dụng.

Lúc Lê Hi tới đoàn phim, Tần Phong mới vừa mới quay xong một cảnh, ngồi ở trước máy theo dõi xem lại đoạn phim vừa quay, đột nhiên nghe được Hứa Thanh Dương hét lớn một tiếng: "Lê tổng, anh tới thăm Tần đạo sao!"

Tần Phong lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Lê Hi bước nhanh tới trước mặt mình, thở hồng hộc mắng: "Dạ dày bị đau còn không chịu uống thuốc, tưởng dạ dày của mình làm bằng sắt hả?"

Dạ dày bị đau?

Tần Phong hơi nhướng mày, nhìn đến Hứa Thanh Dương đứng ở đằng sau Lê Hi dùng sức chớp chớp mắt với hắn, cố gắng khoa tay múa chân như muốn nói cái gì. Lại thấy trong tay Lê Hi cầm thuốc dạ dày, trong lòng Tần Phong đoán được hơn phân nửa, tâm tình trong nháy mắt chuyển từ đông sang xuân.

Hắn dứt khoát nắm lấy tay Lê Hi, ôn nhu nói: "Tôi vừa mới uống thuốc xong."

Lê Hi vẻ mặt không tin.

"Là thật, tôi có mang theo thuốc dạ dày." Biểu tình Tần Phong vô cùng thành thật.

Lê Hi nhìn sắc mặt của hắn, một chút đều không tái nhợt, nhưng dưới hốc mắt lại có chút quầng thâm, chắc là ngủ không đủ giấc tạo thành, xem như khí sắc cũng không tệ lắm.

Nhưng thuốc dạ dày hiệu quả nhanh như vậy ư?

Bình luận

Truyện đang đọc