CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Xe phóng nhanh trên đường.

Tương phản với ánh nắng ấm áp của mấy ngày hôm trước, thời tiết hôm nay có chút âm u, sương mù bao phủ cả con đường phía trước, bầu trời xám trắng không còn chút màu xanh, vô cớ làm người ta có cảm giác nặng nề.

Lê Hi lười nhác ngồi ở ghế sau, tâm tình không tính là tốt, nhưng cũng không quá suy nhược. Để hình dung mà nói, đại khái chính là bình tĩnh, bình tĩnh giống như một dòng sông êm ả.

Đây là lần thứ hai cậu rời khỏi thành phố G, đến nước M.

Lần đầu tiên là vào đầu năm nay, cậu vẫn chưa gặp được Tần Phong, lúc ấy cậu thích một người tên là Lâm Cẩn, cũng chính là anh dâu hiện tại của cậu.

Lúc ấy Lâm Cẩn và anh cậu còn chưa có kết hôn, thậm chí còn chưa xác định quan hệ yêu đương. Nhưng anh cậu rất hăng say ăn dấm, vì phòng ngừa cậu cạy góc tường, đã tống cổ cậu đến nước M học tập.

Lúc ấy Lê Hi chỉ cảm thấy không cam lòng, sau khi đến nước M vẫn như cũ tiêu sái phóng túng, không bình tĩnh giống như hiện tại.

Sau này khi Lâm Cẩn xảy ra chuyện, cậu vội vàng bay về nước. Biết được Lâm Cẩn là vì quay phim điện ảnh của Tần Phong mới xảy ra chuyện, cậu tức giận mắng to phim của Tần Phong chính là một bộ điện ảnh xui xẻo.

Không nghĩ tới Tần Phong đã đứng phía sau nghe hết tất cả, cười nhạo cậu là anh bạn nhỏ, lúc ấy Lê Hi vô cùng chán ghét người này.

Đó là lần đầu tiên Lê Hi gặp Tần Phong.

Lần thứ hai gặp mặt, Lê Hi đến bệnh viện thăm Lâm Cẩn, bị anh cậu đuổi ra ngoài. Trên hành lang bệnh viện, thiếu gia phong lưu cậu đây bị Tần Phong cưỡng hôn.

Tiếp đó, Tần Phong cố ý nói hắn nghi ngờ năng lực đàn ông của cậu, dùng phép khích tướng lừa cậu đến sơn trang nghỉ dưỡng của hắn. Đêm hôm đó, mông Lê Hi thiếu chút nữa nở hoa.

Lúc sau cậu cứ như vậy mơ màng ở bên Tần Phong. Thời gian ấy cậu cho rằng hai người đang yêu đương, kết quả Tần Phong chỉ xem cậu là bạn tình, còn đưa cho cậu thiệp mời kết hôn!

Cậu không cam lòng, nhảy nhót lăn lộn giống như một vai hề, lúc này mới nghe được Tần Phong nói một câu "Tôi thích em".

Ai ngờ người này cũng không thật sự thích cậu, bằng không sao có thể năm lần bảy lượt lừa gạt cậu.

"Kẻ lừa đảo." Lê Hi nghĩ thầm, có lẽ Tần Phong từ đầu tới cuối cũng chưa từng thích cậu, chỉ muốn dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ cậu tiếp tục làm bạn tình của hắn.

Vậy mà cậu lại tin!

Hiện tại ngẫm lại, Lê Hi cảm thấy bản thân rất có khả năng bị trúng tà.

Khoảng cách từ đây đến sân bay còn hai giờ đi xe, xe vững vàng chạy thẳng về phía trước.

Thời điểm Hứa Thanh Dương gọi điện thoại tới, Lê Hi đang đeo tai nghe Bluetooth lười nhác nhìn ra ngoài cửa sổ, tai nghe liền truyền tới tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

"Lê tổng, anh thật sự muốn đi nước M sao?" Hứa Thanh Dương ở trong điện thoại hỏi, thanh âm nghe ra sự luyến tiếc.

Lê Hi có chút cảm động.

Sau đó cậu nghe thấy Hứa Thanh Dương phiền muộn nói: "Nếu anh đi rồi, ai tới nâng em bây giờ? Em không muốn mãi dừng chân ở tuyến 18 có diễn thế nào cũng không nổi tiếng đâu."

Lê Hi cười lạnh một tiếng, rất hẹp hòi nói: "Hiện tại cậu chỉ mới tuyến 38 thôi, cách tuyến 18 còn xa lắm."

Hứa Thanh Dương thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Lê Hi lại giả mù sa mưa an ủi Hứa Thanh Dương: "Không có việc gì, chờ cậu quay xong bộ điện ảnh này, nói không chừng có thể xông lên tuyến 18."

Hứa Thanh Dương đành phải nói: "Chỉ mong là vậy."

Nói lên phim điện ảnh, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Mấy ngày nay Tần Phong bỗng nhiên không tới đoàn phim, phó đạo diễn nói Tần đạo diễn bận chút việc tư, không rảnh tới đoàn phim.

Nhưng Tần Phong là đạo diễn ma quỷ có tiếng trong giới, mỗi bộ điện ảnh, mỗi một phân cảnh hắn đều nhìn chằm chằm trước máy theo dõi, cơ hồ mỗi ngày đều ở đoàn phim. Chuyện này rất không bình thường.

Hứa Thanh Dương có chút lo lắng: "Lê tổng, Tần đạo mấy ngày nay không tới đoàn phim. Không phải hắn định từ bỏ bộ điện ảnh này chứ? Vậy em phải làm sao bây giờ?"

Lê Hi dừng một chút, cười nhạo nói: "Hắn chắc là đang vội vàng chuẩn bị hôn lễ."

Vừa mới nói xong, đối diện có một chiếc xe tải trọng lượng lớn hình như bị mất khống chế, đột nhiên hướng thẳng về xe Lê Hi đâm tới!

Hai chiếc xe cách nhau không đến 20 mét!

Trong nháy mắt kia, đồng tử Lê Hi co rút, đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh đều toát ra.

Rầmm!

Xe tải như một quả bom lớn, hung hăng đâm thẳng vào xe Lê Hi!

Trước lúc mất đi ý thức, Lê Hi nghe được tai nghe truyền đến tiếng la vội vàng của Hứa Thanh Dương, ngay sau đó cậu lâm vào bóng đen sâu thẳm......

*****************************

*****************************

Hai ngày sau.

Bóng đêm dày đặc nặng nề bao phủ cả thành phố, vô cớ làm người ta cảm thấy áp lực.

2 giờ sáng, Tần gia một mảnh yên tĩnh, mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Tâm tình Tần Phong lại không yên, như thế nào cũng không ngủ được.

Sau khi đề cập đến chuyện giải trừ hôn ước vào mấy ngày trước, Tần lão phu nhân liền phái người nhìn chằm chằm hắn, không chỉ tịch thu điện thoại của hắn, còn không cho hắn liên lạc hay gặp mặt Lê Hi.

Tần lão phu nhân quyết tâm ép buộc hắn kết hôn với Triệu Uyển Hi, nói: "Trong khoảng thời gian này, con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

Đổi lại là người khác, Tần Phong đã sớm phát giận.

Nhưng người giam cầm hắn lại chính là bà nội, là người từ nhỏ đến lớn đều hết lòng yêu thương hắn, Tần Phong không có biện pháp cứng rắn với bà.

Hắn chỉ có thể mỗi ngày không ngừng nói lí lẽ với bà, ý đồ muốn làm lão nhân gia tiếp nhận hôn nhân đồng tính.

Nhưng Tần lão phu nhân ngoan cố tới cực điểm, ngay cả lời đoạn tuyệt quan hệ cũng nói ra.

Tư tưởng quan niệm của một người không phải chỉ một sớm một chiều hình thành, cũng không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.

Tần Phong vốn dĩ cũng không nghĩ chỉ một lần là có thể thuyết phục Tần lão phu nhân, trước lúc quyết định giải trừ hôn ước, hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng không đoán được thủ đoạn của bà lại cường ngạnh như vậy, cư nhiên giam lỏng hắn ở trong nhà.

Tần Phong tâm phiền ý loạn.

Cũng không biết Lê Lê thế nào? Em ấy tính cách nóng nảy, lại mẫn cảm, hai người đã vài ngày không liên lạc, Lê Lê chắc chắn sẽ giận hắn.

Lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, Tần Phong dứt khoát cầm hộp thuốc đi đến ban công.

Mới vừa kéo cửa kính ra, nghe được ban công bên cạnh truyền đến thanh âm của em họ Tần.

Em họ Tần gần đây đều ở lại Tần gia, là một con cú đêm điển hình, thường xuyên ngày ngủ đêm ra, chưa đến 3 giờ sáng tuyệt đối không ngủ.

Tần Phong ở ban công bên này không bật đèn, một mảnh đen nhánh, em họ đưa lưng về phía hắn, nằm trên sô pha gọi điện thoại.

"...... Cậu đùa cái gì vậy? Lê Hi chết rồi? Tháng trước mình còn gặp anh ta ở bữa tiệc phim điện ảnh, lớn lên quả thật rất đẹp trai! Đáng tiếc nhìn thấy Tô Mạn Y ở bên cạnh, mình mới không qua tìm anh ta."

"Tai nạn giao thông? Mình biết chuyện này, hai ngày trước anh ta bị xe tải tông trúng. Nhưng mình nghe nói tình hình không quá nghiêm trọng, sao lại chết được? Cậu đừng có tung tin vịt, lỡ mà mỗi người một câu truyền ra ngoài, Thịnh gia chắc chắn sẽ tìm cậu tính sổ......"

Em họ Tần còn chưa nói xong, bên cạnh truyền đến một tiếng "Rầm!", ngay sau đó một thân hình cao lớn đen ngòm xuất hiện ở trước mặt cô.

Cô nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, làm rớt điện thoại xuống đất.

Vừa muốn thét chói tai, ngẩng đầu lên, phát hiện là anh họ Tần Phong của mình, tức khắc trợn tròn mắt.

Tần Phong là từ ban công bên cạnh nhảy qua, không để ý tới em họ mình đang bị dọa đến phát ngốc, nhanh chóng nhặt điện thoại lên, lạnh giọng chất vấn người ở đầu dây bên kia: "Lê Hi thế nào?"

Bạn của em họ Tần hoảng sợ, theo bản năng nói: "Lê Hi chết rồi."

Tần Phong đột nhiên nắm chặt tay, thanh âm ở trong đêm tối vô cùng lạnh lẽo: "Ai nói cho cô biết? Tai nạn giao thông là chuyện như thế nào?"

"Tôi...... Tôi cũng là..... đêm nay ra ngoài chơi nghe thấy người khác nói chuyện, tôi không rõ lắm." Cô bạn lắp bắp nói.

Nhóm gia tộc hào môn ở thành phố G lớn như vậy, các tiểu thư thường xuyên tụ tập đi chơi chung, lời đồn lưu truyền trong đó, tám chín phần mười là sự thật.

"Không có khả năng! Tuyệt đối là lời đồn!" Lần đầu tiên Tần Phong cảm giác được sự kinh hoảng, tâm không ngừng co chặt, giống như muốn bóp ch3t hắn.

Hắn gắt gao nắm chặt điện thoại, khớp xương bởi vì dùng sức quá độ khẽ phát ra tiếng rắc rắc, em họ Tần nghe được, da đầu có chút tê dại.

Cô nhìn sắc mặt thâm trầm của Tần Phong, trong lòng run sợ nói: "Anh, Lê Hi sẽ không có chuyện gì đâu, bọn họ chỉ nói bậy......"

Tần Phong giống như không nghe thấy cô nói, bắt đầu gọi điện thoại cho Lê Hi, gọi vài lần đều tắt máy.

Hô hấp hắn có chút dồn dập, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, trên người ẩn ẩn tản ra hơi thở chết chóc khiến người khác sợ hãi.

Em họ Tần thở mạnh cũng không dám.

Tần Phong gọi cho Lê Hi không được, muốn gọi cho Thịnh Diễn Chi. Nhưng hắn không nhớ rõ số, điện thoại của em họ Tần cũng không có số điện thoại của Thịnh Diễn Chi.

Hắn ép bản thân phải bình tĩnh lại, tìm số điện thoại trong danh bạ, tìm thấy được số của Hứa Thanh Dương.

Em họ Tần là fan của Hứa Thanh Dương, lúc trước cố ý chạy tới đoàn phim Tần Phong thăm ban, lấy được số điện thoại cùng WeChat của Hứa Thanh Dương.

Đêm hôm khuya khoắt, Tần Phong gọi điện thoại tới, vang lên một hồi lâu Hứa Thanh Dương mới tiếp: "Alo?"

Tần Phong trực tiếp hỏi: "Lê Hi đang ở đâu?"

Hứa Thanh Dương vẫn còn mơ ngủ, hàm hồ nói ra tên một bệnh viện, nói xong mới phản ứng lại đây là giọng của Tần Phong.

"Tần đạo diễn?" Cậu kinh ngạc, "Anh không biết Lê tổng bị tai nạn giao thông sao?"

"Em ấy thế nào rồi?" Tần Phong vội hỏi, thế nhưng nghe được giọng nói của bản thân có một tia run rẩy.

Hứa Thanh Dương lo lắng nói: "Tình hình Lê tổng không tốt lắm, buổi chiều em vừa đi thăm anh ấy, anh ấy còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU."

Phòng chăm sóc đặc biệt ICU, nơi đó chỉ có người bệnh còn đang trong tình trạng nguy hiểm mới vào!

Nói cách khác, tình hình Lê Hi không chỉ không tốt, hơn nữa còn rất nguy hiểm, tim tùy thời đều có khả năng ngừng đập!

Hô hấp Tần Phong cứng lại, máu trong người dường như chảy ngược, đại não đều căng cứng, căn bản không cách nào tưởng tượng nổi Lê Hi ngày thường hay diễu võ dương oai, bây giờ lại nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU sẽ là bộ dáng gì.

Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, phát hiện chính mình đã chạy xuống phòng khách dưới lầu.

Em họ Tần đuổi tới, lo lắng nói: "Anh, đã trễ thế này rồi, anh còn muốn đi đâu?"

Tần Phong không trả lời, đi nhanh ra ngoài, vừa tới cửa đã bị bảo tiêu ngăn lại.

Bảo tiêu là do Tần lão phu nhân an bài, dùng để ngăn cản hắn ra khỏi nhà.

"Tránh ra!" Tần Phong lạnh lùng nói.

"Thiếu gia, ngài không thể đi ra ngoài." Hai bảo tiêu chắn ở trước mặt hắn.

Tần Phong không nói hai lời liền động thủ!

Bảo tiêu phản ứng cực nhanh, nhanh chóng né tránh, duỗi tay bắt lấy bả vai Tần Phong, một bảo tiêu khác cũng đè cánh tay Tần Phong lại.

"Cút ngay!" Tần Phong gầm lên, một quyền đấm vào bụng bảo tiêu.

Hai bảo tiêu sắc mặt khẽ biến, lần nữa tiến lên muốn bắt Tần Phong.

Thân thủ Tần Phong không tệ, nhưng hai bảo tiêu kia là do Tần lão phu nhân tỉ mỉ chọn lựa, thân thủ đều trên Tần Phong.

Phanh phanh phanh!

Ba người tay đấm chân đá động tĩnh rất lớn, rất nhanh đã kinh động đến Tần lão phu nhân.

Em họ Tần gấp đến run run, đem sự tình nói cho bà cụ, lại nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, ngài cho anh họ ra ngoài đi."

Tần lão phu nhân liếc mắt nhìn cô một cái, lại nhìn về phía Tần Phong có chút chật vật ở bên kia, cả giận nói: "Đêm nay nếu con dám bước chân ra khỏi cánh cổng này dù chỉ một bước, thì con không còn là con cháu Tần gia nữa!"

Tần Phong thở hổn hển, đôi mắt hẹp dài đen như vực sâu không đáy: "Ngài một hai phải bức con như vậy sao?"

"Ta là đang cho con lựa chọn." Thanh âm của Tần lão phu nhân già nua mà lãnh khốc.

Tần Phong siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, sau đó dứt khoát xoay người!

Hắn sợ hãi.

Hắn thật sự sợ Lê Hi xảy ra chuyện, ngay cả gặp mặt cậu lần cuối cũng không thể.......

~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc