CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI



Trong chốc lát, Thịnh Diễn Chi đã được đưa vào phòng cấp cứu.

Sau một lúc kiểm tra, Lâm Cẩn từ trong miệng bác sĩ biết được Thịnh Diễn Chi bị sốt cao và xuất huyết dạ dày.
Khó trách hắn đau thành như vậy......!Lâm Cẩn ngơ ngác đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng có chút loạn, không rõ là lo lắng hay là khẩn trương.
Về mặt lí trí, cậu cảm thấy bản thân không cần quan tâm đến Thịnh Diễn Chi, dù sao bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì.

Còn về tình cảm, cậu lại khó có thể khống chế cảm xúc của chính mình, trong lòng vẫn có chút lo lắng, chưa thể bình tĩnh trở lại.
Sau khi Dương quản gia chạy tới bệnh viện, Thịnh Diễn Chi vẫn chưa ra khỏi phòng cấp cứu, Lâm Cẩn quyết tâm, xoay người muốn quay lại phòng bệnh của mình.
"Lâm tiên sinh." Dương quản gia gọi cậu lại, thanh âm mang theo vài phần thỉnh cầu, "Cậu có thể nghe tôi nói hai câu được không?"
Lâm Cẩn bước chân hơi ngừng lại, không quay đầu, nhàn nhạt nói: "Nếu chú muốn khuyên tôi tiếp nhận Thịnh Diễn Chi, vậy thì không cần phải nói."
Dương quản gia thở dài, đi đến trước mặt cậu: "Tôi chỉ hy vọng cậu đừng ghét thiếu gia."
Lâm Cẩn nói: "Nếu hắn không dây dưa tôi, tôi đương nhiên sẽ không chán ghét hắn."
Lâm Cẩn đối với Thịnh Diễn Chi lạnh nhạt như vậy, nói những lời tổn thương hắn, đều là cố ý, mục đích chính là làm Thịnh Diễn Chi từ bỏ việc dây dưa với cậu.
"Thiếu gia chỉ là quá để ý cậu." Dương quản gia vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
"Mấy ngày nay thiếu gia lại uống không ít thuốc ngủ, nhưng vẫn như cũ không thể đi vào giấc ngủ.

Tôi nhìn ra được, hắn rất nhớ cậu, chính là sợ cậu không vui, cho nên mới chịu đựng không tới bệnh viện thăm cậu."
"Hắn......" Lâm Cẩn hơi hơi hé miệng, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Dương quản gia vô cùng lo lắng: "Thiếu gia vì muốn làm bản thân trở nên bận rộn, mỗi ngày đều làm việc đến 20 tiếng đồng hồ, thân thể đều nhanh chóng suy sụp.

Lần này xuất huyết dạ dày, phỏng chừng là do uống quá nhiều thuốc ngủ làm tổn thương tới dạ dày."
Lâm Cẩn vốn muốn nói chuyện này thì liên quan gì tới tôi, là do hắn một hai phải tự tìm ngược.
Nhưng lời này nói ra không khỏi quá vô tình, cậu có điểm nói không nên lời.
Trầm mặc vài giây, Lâm Cẩn nói: "Dương quản gia, chú sai rồi, người Thịnh Diễn Chi thích chính là Giang Tinh Thần.

Chú đi tìm Giang Tinh Thần đi, có lẽ hắn có thể trị được bệnh mất ngủ của Thịnh Diễn Chi."
Dương quản gia bất đắc dĩ: "Thiếu gia và Giang tiên sinh đã chia tay.

Lâm tiên sinh, tôi biết cậu đối với những chuyện trong quá khứ vẫn luôn canh cánh trong lòng......"
"Tôi đã buông xuống rồi." Biểu tình Lâm Cẩn thoạt nhìn rất bình tĩnh, "Chú Dương, đã khuya rồi, tôi nên trở về nghỉ ngơi."

Cậu không muốn nghe thêm bất cứ chuyện gì, ẩn ẩn cảm thấy nếu còn tiếp tục nghe, cậu sẽ mềm lòng.
"Lâm tiên sinh......" Dương quản gia thấy cậu như vậy thì muốn nói lại thôi.
Lâm Cẩn cũng không quay đầu lại mà trở về phòng bệnh.
Lúc này đã là đêm khuya, cậu lại không có một chút buồn ngủ nào, nằm ở trên giường bệnh như thế nào cũng không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Thịnh Diễn Chi chống vào bồn rửa tay phun ra máu.
Ngày thường hắn vô cùng cường thế, đêm nay lại ôm cậu không ngừng kêu đau, đau đến cả người đều run rẩy.
Lâm Cẩn thậm chí còn nhớ rõ nhiệt độ cơ thể nóng rực của Thịnh Diễn Chi, nhưng hai tay lại rắn chắc hữu lực, giống như sợ chỉ cần hắn buông lỏng tay, cậu sẽ nhanh chóng trốn đi mất.
"Anh thực sự để ý tôi đến vậy sao?" Lâm Cẩn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, nhịn không được nỉ non một câu..


Bình luận

Truyện đang đọc