CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI



Lâm Cẩn hơi hơi sửng sốt, nghĩ thầm: Không phải lão phu nhân nói tối nay Thịnh Diễn Chi không trở về nhà cũ hay sao?
Thoáng nhìn qua Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần từ trong xe bước ra, Lâm Cẩn vội vàng xoay người, đưa lưng về phía bọn họ, bước nhanh trở lại xe.

Tiểu Trịnh còn ở trong xe, đang muốn lái tới bãi đậu xe, thấy cậu quay ngược trở lại, buồn bực nói: "Lâm tiên sinh, ngài làm sao vậy?"
"À, tôi để quên đồ ở trong xe." Lâm Cẩn tùy tiện lấy một cái cớ, giả vờ ngồi vào xe tìm đồ, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào để rời đi.

Nếu cậu sớm biết Thịnh Diễn Chi sẽ mang theo Giang Tinh Thần trở về nhà cũ, cậu chắn chắn sẽ từ chối tới bồi hai vị lão nhân ăn bữa cơm chiều này.

Dựa theo tính đa nghi của Thịnh Diễn Chi, nhìn thấy cậu khẳng định sẽ không cho sắc mặt tốt, còn sẽ đem cậu trở thành người dụng tâm kín đáo.

Lâm Cẩn một chút cũng không muốn nghe mấy lời trào phúng cùng nhục nhã của đối phương.

Tiểu Trịnh cau mày nhìn Lâm Cẩn trong kính chiếu hậu, thần sắc tựa hồ có chút bất an, vội vàng hỏi: "Lâm tiên sinh, ngài có phải đánh rơi đồ vật gì rất quý giá hay không? Tôi sẽ giúp ngài tìm."
Nói xong định xuống xe đi ra ghế sau.

Lâm Cẩn vội nói: "Không cần không cần, cũng không phải đồ vật gì đáng quý, chỉ là một chiếc nhẫn bình thường mà thôi."
Khi nói chuyện, cậu hơi hướng ra ngoài cửa sổ xe nhìn nhìn, nhìn thấy Thịnh Diễn Chi vẫn chưa tiến vào nhà, ngược lại còn hướng về phía cậu đi tới.

Trong lòng Lâm Cẩn căng thẳng, vừa rồi Thịnh Diễn Chi chắc không nhìn thấy cậu đâu nhỉ?
Mắt thấy Thịnh Diễn Chi đi tới ngày càng gần, Lâm Cẩn không có chỗ để trốn, dưới tình thế cấp bách liền hối thúc Tiểu Trịnh: "Anh mau lái xe đi."
"Hả?"
"Mau lái tới bãi đậu xe."
Tiểu Trịnh vẻ mặt mộng bức, không biết Lâm Cẩn muốn làm gì.

Nhưng nghĩ đến cậu là khách do Thịnh lão phu nhân cố ý mời đến, Tiểu Trịnh đành phải nghe lời cậu lái tới bãi đậu xe.


Thịnh Diễn Chi chậm một bước, nhìn hướng xe rời đi, lông mày hơi hơi nhướng lên.

"Làm sao vậy?" Giang Tinh Thần đi đến bên người hắn.

"Không có gì."
Vừa rồi khi hắn xuống xe, bỗng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, rất giống Lâm Cẩn.

Nhưng nơi đó quá tối, ánh đèn không chiếu tới mặt của người kia, Thịnh Diễn Chi cũng không quá chắn chắn.

Hắn nhịn không được tò mò người đang ngồi trong xe là ai, ai ngờ hắn còn chưa kịp nhìn rõ, xe đã nhanh như vậy rời đi rồi.

Thấy Thịnh Diễn Chi không đuổi theo, Lâm Cẩn ngồi ở trên xe thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau khi xuống xe liền đem điểm tâm đưa cho Tiểu Trịnh: "Anh giúp tôi đem điểm tâm đưa cho lão phu nhân nhé."
Tiểu Trịnh kinh ngạc: "Ngài không vào nhà sao?"
"Đoàn phim bên kia đột nhiên nhắn tin cho tôi, muốn tôi nhanh chóng trở lại quay bổ sung một cảnh." Lâm Cẩn ngượng ngùng nói, "Tôi sẽ giải thích rõ ràng với lão phu nhân sau."
"Như vậy a......" Tiểu Trịnh gãi gãi đầu, cảm thấy Lâm Cẩn có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý tiếp nhận điểm tâm.

Lâm Cẩn xoay người rời khỏi nhà cũ Thịnh gia.

Trong nhà, lão phu nhân ngồi ở trong phòng khách, chờ mãi cũng không thấy Lâm Cẩn tới, ngược lại chờ được cháu trai của mình bỗng nhiên trở về.

Rồi sau đó mới nhận được điện thoại của Lâm Cẩn, nói muốn chạy về đoàn phim bổ sung một cảnh quay, lần sau lại tới đây bồi bà cùng lão gia tử ăn cơm.

Nhìn đến Thịnh Diễn Chi vừa mới vào cửa, lão phu nhân trong lòng như có gương sáng, làm sao có thể không rõ ý tứ của Lâm Cẩn, không khỏi dùng ánh mắt trách cứ trừng Thịnh Diễn Chi một cái.

Thịnh Diễn Chi: "......"
Lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Không phải con nói tối nay có tiệc xã giao sao?"
"Hủy bỏ." Thịnh Diễn Chi trả lời, "Vừa đúng lúc tối nay Tinh Thần có thời gian rảnh, con muốn mang hắn trở về bồi ngài cùng lão gia tử ăn bữa cơm."
Giang Tinh Thần cười cười vấn an Thịnh lão phu nhân, lại mang đến hai phần quà tặng, một bộ thư pháp cho lão gia tử, một chuỗi vòng cổ trân châu tặng lão phu nhân.

Hai phần lễ vật này không tính là quá quý trọng, nhưng cũng không thất lễ, chỉ là thiếu mất một điểm thật lòng, giống như là tặng cho có lệ.

Thịnh lão phu nhân cũng không phải là người thích so đo.

Bà cũng thực thích Giang Tinh Thần, cười nói: "Đứa nhỏ này thật có tâm.

Lần sau không cần mang mấy thứ này tới, chỉ cần con cùng Diễn Chi trở về ăn một bữa cơm, bồi cho hai ông bà già chúng ta cao hứng là được rồi."
Giang Tinh Thần cong khóe môi, tươi cười gãi đúng chỗ ngứa: "Lão phu nhân, ngài nói rất đúng, nhưng chúng con thân làm vãn bối tất nhiên nên có một phần tâm ý đối với trưởng bối mới phải."
"Các con có tâm đến thăm chúng ta là đủ rồi." Thịnh lão phu nhân cười ha hả, thần thái rất là từ ái, "Diễn Chi, lão gia tử ở trong phòng trà, con mang Tinh Thần qua đó đi."
"Vâng." Thịnh Diễn Chi gật gật đầu, nắm tay Giang Tinh Thần đi tới phòng trà.

Vừa đi được hai bước, hắn bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, hỏi Thịnh lão phu nhân: "Vừa rồi con thấy có một người ngồi trên xe Tiểu Trịnh, là ai tới vấn an ngài cùng lão gia tử?"
Thịnh lão phu nhân hàm hồ nói: "Là một cấp dưới của lão gia tử mà thôi."
Thịnh Diễn Chi bán tín bán nghi.

Hắn trực giác người kia là Lâm Cẩn.

Giang Tinh Thần thấy thần sắc hắn có chút kì lạ, cười như không cười nói: "Hình như anh rất có hứng thú với người kia."
Thịnh Diễn Chi nhướng mày: "Làm đổ bình dấm chua rồi sao?"
Giang Tinh Thần không để ý tới hắn, đi thẳng về phía trước.

Thịnh Diễn Chi nhanh chóng bước tới ôm bờ vai của hắn: "Phòng trà ở bên này, em đi nhầm rồi."
Hai người vừa đi, tươi cười trên mặt Thịnh lão phu nhân cũng hơi phai nhạt, nhìn chiếc vòng cổ trân châu tinh mỹ kia, không có chút hứng thú nào, lại thả vào bên trong hộp.

Cũng không phải bà không thích phần lễ vật này, chỉ là cả đời bà vinh hoa phú quý, các loại trang sức hoa mỹ trân quý nhiều không kể hết, chỉ một mình Thịnh lão gia tử đưa cho bà đã là mười mấy tháp.


Ngược lại đứa nhỏ Lâm Cẩn mua bánh khoai lang tím, lão phu nhân cảm thấy vô cùng tri kỷ.

Tuổi bà cũng đã lớn, răng không tốt, ăn không được bao nhiêu món.

Nhưng bánh khoai lang tím này ngọt thanh mềm mại, ăn nhiều cũng không thấy ngấy, Thịnh lão phu nhân cực kỳ thích.

Có lẽ người già đều hay hồi tưởng lại chuyện cũ, lão phu nhân ăn hai khối bánh khoai lang tím, lại một lần nữa nhớ tới người bạn thân năm xưa.

Trước kia bà cùng bạn thân mỗi lần tan trường luôn dắt tay nhau đến chỗ bán điểm tâm.

Đủ các loại điểm tâm tản ra hương vị thơm ngọt, tuy đã vài thập niên trôi qua bà vẫn còn nhớ mãi không quên những hương vị đó.

Sau này đất nước rơi vào thế hỗn loạn, bà cùng bạn thân mất đi liên hệ.

Chờ đến khi cuộc sống an ổn, bà đã vài lần cho người đi tìm bạn thân, nhưng trước sau vẫn luôn không tìm được.

Thịnh lão phu nhân nhìn hộp bánh khoai lang tím, lâm vào hồi ức thật sâu.

Trong phòng trà trên lầu.

Thịnh lão gia tử cùng Giang Tinh Thần ở trong phòng phẩm trà, sau khi Thịnh Diễn Chi ở gian ngoài nói chuyện điện thoại xong, vừa vặn thấy quản gia bưng điểm tâm tiến vào.

Hắn ngăn quản gia lại: "Hôm nay ai tới thăm lão phu nhân cùng lão gia tử?"
Quản gia lắc đầu: "Không có ai hết, nhưng mấy ngày hôm trước Lâm tiên sinh có tới, lão phu nhân cùng lão gia tử đều rất cao hứng.

A, tối nay lão phu nhân mời cậu ấy tới nhà ăn cơm chiều, chính là Lâm tiên sinh đúng lúc có việc bận, nên không tới được."
Thịnh Diễn Chi suy nghĩ cẩn thận một lúc.

Vừa rồi ở bên ngoài, Lâm Cẩn khẳng định là nhìn thấy hắn nên mới trốn trở về trong xe.

Nghĩ đến lúc trước Lâm Cẩn nói muốn cách xa hắn một chút, hôm nay quả nhiên là trốn hắn đi......!Tâm tình Thịnh Diễn Chi đột nhiên có chút buồn bực.

Hắn trầm mặt hỏi quản gia: "Lâm Cẩn tổng cộng đã tới bao nhiêu lần trong nửa tháng gần đây?"
Quản gia nói: "Bốn lần.

Thiếu gia, ngài cảm thấy có cái gì không ổn sao?"
"Đúng vậy." Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói, "Lần sau cậu ta tới, ông lén gọi điện thoại thông báo cho tôi, không được để lộ ra ngoài."
Quản gia vội nói: "Vâng."
*******
Lâm Cẩn còn không biết chính mình đã bị Thịnh Diễn Chi phát hiện.

Tối nay là lần đầu cậu nhìn thấy Thịnh Diễn Chi trong nửa tháng qua, Lâm Cẩn phát hiện chính mình trừ bỏ có một chút khẩn trương, thì không còn cảm giác tim đập thình thịch khi gặp hắn như ngày xưa nữa.

Trước lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, Lâm Cẩn bỗng cảm thấy chính mình cứ như vậy với Thịnh Diễn Chi cũng không tệ.

Không gặp mặt, không liên hệ, từ nay về sau đường ai nấy đi, không còn liên quan gì đến nhau.

Cũng rất tốt.

Lâm Cẩn an tâm chìm vào giấc ngủ.

Ai ngờ sáng sớm hôm sau, cậu đã bị cuộc gọi của Thịnh Diễn Chi đánh thức.


"Hiện tại cậu lập tức đi phát Weibo, thừa nhận người tối hôm qua cùng tôi về nhà cũ là cậu." Điện thoại truyền đến thanh âm ra lệnh uy nghiêm của Thịnh Diễn Chi.

Lâm Cẩn sửng sốt, nhìn nhìn điện thoại, xác nhận có phải bản thân đang nghe lầm hay không.

Không chờ cậu kịp phản ứng, Thịnh Diễn Chi lại đưa ra điều kiện: "Chỉ cần cậu làm theo lời tôi nói, lập tức chuyển cho cậu hai trăm vạn."
Hai trăm vạn đối với Lâm Cẩn mà nói xác thật là một loại dụ hoặc rất lớn, nhưng phiền toái sau đó cậu không muốn nếm trải lần nữa.

Nếu cậu tiếp tục cùng Thịnh Diễn Chi giả trang người yêu, chẳng phải là lại về trở về như lúc trước sao?
Cậu thật sự không muốn lại lấy tôn nghiêm của chính mình đi đổi tiền.

Lâm Cẩn nhàn nhạt nói: "Thịnh Diễn Chi, nếu tôi muốn số tiền này của anh, nửa tháng trước tôi sẽ không dọn ra khỏi biệt thự.

Huống chi lúc ấy anh còn ra giá 800 vạn."
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng nói: "Cậu muốn 800 vạn cũng không phải không thể......"
"Không, tôi không cần, tôi sẽ không lại thay Giang Tinh Thần đội nồi! Nếu Giang Tinh Thần đã đáp ứng ở bên anh, lấy từ anh biết bao nhiêu chỗ tốt, hưởng thụ sự sủng ái tốt đẹp, thì hắn cũng nên chấp nhận hậu quả mà tình yêu này mang đến đi."
Lâm Cẩn nói xong liền cúp điện thoại, đem số của Thịnh Diễn Chi kéo vào sổ đen, sau đó mới mở Weibo ra, muốn nhìn một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hot search đứng nhất trên Weibo là "Bạn trai của Giang Tinh Thần", mặt sau còn dán một sticker chữ "Bạo" màu đỏ, có thể thấy được nhiệt độ có bao nhiêu cao!
Tối hôm qua fan cuồng của Giang Tinh Thần đã thuê thám tử tư để theo dõi hắn, theo đuôi Giang Tinh Thần từ lúc hắn quay xong rồi ra khỏi đoàn phim, đến lúc Thịnh Diễn Chi lái xe tới đón hắn, cuối cùng theo tới phụ cận nhà cũ Thịnh gia.

Lần này không tính, sau khi Thịnh Diễn Chi cùng Giang Tinh Thần ở nhà cũ ăn cơm chiều đi về lại bị fan cuồng theo dõi suốt quãng đường.

Fan cuồng biết được Giang Tinh Thần như vậy mà là đồng tính luyến ái, dưới sự tức giận từ fan biến anti, ở trên Weibo công khai lật mặt.

Ban đầu cư mạng đều tưởng là Lâm Cẩn đang cố tình lăng xê.

Vì lần trước sau khi sự việc Lâm Cẩn cùng Thịnh Diễn Chi hôn nhau trong xe bị công khai lên mạng, mọi người đều đã biết Lâm Cẩn lớn lên có gương mặt rất giống Giang Tinh Thần, Lâm Cẩn lại là tình nhân do Thịnh Diễn Chi bao dưỡng, lần này cùng nhau về nhà có lẽ là từ bao dưỡng biến chân ái đi.

Nhưng mà rất nhanh cư dân mạng đã phát hiện một số chỗ không quá thích hợp, quần áo "Lâm Cẩn" mặc trong video lại giống y hệt bộ quần áo Giang Tinh Thần mặc ở sân bay trước đó không lâu.

Hơn nữa kiểu tóc của "Lâm Cẩn" trong video cũng giống hệt với kiểu tóc trong ảnh chụp của Giang Tinh Thần trên Weibo mới đây!
Này rõ ràng chính là bản thân Giang Tinh Thần a!
Cư dân mạng bùng nổ rồi!!!!!!
Không ít người suy đoán kỳ thật lần trước ảnh chụp hai người hôn nhau trong xe chính là Giang Tinh Thần, nhưng không muốn bị phát hiện nên mới lấy Lâm Cẩn ra làm lá chắn.

Còn có người phân tích nói Lâm Cẩn nguyên bản chỉ là một tiểu diễn viên không có danh khí, sau sự kiện "Bên trong xe thân mật" lên hotsearch thì đột nhiên Lâm Cẩn được nhận một nhân vật quan trọng trong bộ phim "Không về người", này có thể là do Giang Tinh Thần lấy được rồi đem cho Lâm Cẩn làm thù lao.

Rất nhanh lại có người liên kết với việc huỷ hợp đồng của Lâm Cẩn với đoàn phim "Không về người", không ai biết nguyên nhân cụ thể là gì, vì thế cư dân mạng lại có thêm một suy đoán mới: Có thể là Giang Tinh Thần lợi dụng xong Lâm Cẩn liền đem cậu đá ra khỏi đoàn phim.

Giang Tinh Thần lại một lần nữa lâm vào scandal đồng tính luyến ái, mà lần này cho dù hắn nói thế nào Lâm Cẩn cũng không chịu giúp......!
~~~~~~~~~~~~
Chời ui chời ui thấy hnay tui siêng năng hong, dành nguyên ngày ngồi edit luôn á
BÌNH CHỌN và CMT cho tui đi!!!!!
Tui vui thì tui mới ngồi edit, không vui là cho mng ngồi hóng mòn đít luôn! Hô hô hô.


Bình luận

Truyện đang đọc