CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI



Nhận thấy được ánh nhìn chăm chú của Thịnh Diễn Chi, Tiểu Nặc cũng ngẩng đầu lên nhìn qua.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, gương mặt lớn lên sao lại giống như vậy, vừa nhìn qua là biết cha con ruột, trong mắt Lê Hi thập phần kỳ diệu.

Cậu không nhịn được hỏi: "Anh, thật sự không phải con của anh?"
Thịnh Diễn Chi lạnh lùng liếc mắt nhìn qua: "Anh thấy em không chỉ đầu óc có vấn đề, mà mắt cũng mù."
"Không đúng, em không có mắt mù.

Đứa trẻ này rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của anh."
Lê Hi vừa nói vừa cười hề hề đi tới niết niết khuôn mặt Tiểu Nặc.

Tiểu Nặc tránh rồi lại tránh, cuối cùng không chịu được nữa, tức giận chạy đến một dãy ghế khác, còn mở to đôi mắt cảnh giác nhìn Lê Hi.

Lê Hi ha ha cười, lại hỏi Thịnh Diễn Chi: "Anh, đứa nhỏ này thật thú vị, anh rốt cuộc làm sao sinh ra được?"
Thịnh Diễn Chi bị hỏi đến không kiên nhẫn, tức giận nói: "Đó là con của Lâm Cẩn."

Lê Hi hít một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa kinh hãi đến rớt cằm: "Tiểu Cẩn......Con!? Cậu ấy cư nhiên lại có con?"
Cậu tuy rằng thực thích Lâm Cẩn, nhưng là trầm mê nhan sắc của đối phương, cũng không có cố tình đi điều tra quá khứ của Lâm Cẩn.

Hiện tại Thịnh Diễn Chi vừa nói, Lê Hi đột nhiên ý thức được một vấn đề rất quan trọng: Cậu đối với quá khứ của Lâm Cẩn thế nhưng lại hoàn toàn không biết gì cả!
Bất quá con trai của Lâm Cẩn lớn lên lại giống anh trai của cậu, cứ có cảm giác quỷ dị thế nào ấy nhỉ.

Lê Hi lại đi qua nhìn nhìn Tiểu Nặc, càng nhìn càng cảm thấy đứa bé này giống y như đúc anh cậu lúc nhỏ.

Thế giới này cũng thật quá kì diệu đi!
Lê Hi đột nhiên nói: "Anh, có phải người phụ nữ nào đó mang thai con anh, sinh xong liền vứt bỏ, sau đó vừa lúc lại bị Tiểu Cẩn đi trên đường nhặt được......"
Thịnh Diễn Chi dùng ánh mắt như nhìn mấy đứa "thiểu năng trí tuệ" nhìn Lê Hi: "Em cảm thấy sẽ có người phụ nữ nào có thể mang thai mà không tới tìm anh, thậm chí còn không cần tiền tình nguyện đem con trai mình vứt bỏ? Còn nữa, anh đối với phụ nữ cũng không có hứng thú, làm sao có khả năng đi tìm phụ nữ."
Lê Hi tức khắc lộ ra biểu tình hoảng sợ: "Chẳng lẽ anh còn có thể làm đàn ông mang thai?"
Trán Thịnh Diễn Chi bắt đầu nổi gân xanh:"......!Thiểu năng trí tuệ!"
Lê Hi sờ sờ mũi, cười hắc hắc: "Chỉ đùa một chút mà thôi, nhưng đứa nhỏ mày thật sự rất giống anh."
"Anh không cảm thấy." Thịnh Diễn Chi mặt vô biểu tình nói.

Hắn không phải bởi vì không thích Tiểu Nặc mới nghĩ như vậy, mà là xác thật nghĩ như vậy, hắn nhìn thấy đứa nhỏ này lần đầu tiên cũng chỉ cảm thấy có một chút quen thuộc, nhưng lại không cảm thấy giống mình ở chỗ nào.

Có đôi khi cũng thật kì lạ, người khác đều nói bạn cùng một người lớn lên rất giống, cố tình bản thân lại không nhìn ra được.

Đối với việc Lâm Nặc lớn lên tại sao lại giống hắn như vậy, Thịnh Diễn Chi một chút ý nghĩ muốn tìm hiểu cũng không có, càng không thể bởi vì người khác nói đứa nhỏ này lớn lên giống hắn mà làm xét nghiệm ADN.

Trên thế giới này có rất nhiều người nhìn tương tự nhau nhưng lại không hề có cùng huyết thống.

Thịnh Diễn Chi nhìn nhìn Lê Hi đứng ở bên cạnh, không vui nói: "Sao em còn chưa đi? Nơi này cũng không có chuyện của em!"
"Sao lại không có." Lê Hi đặt mông ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, "Em với Tiểu Cẩn là bạn bè, em phải kiểm tra bệnh án của cậu ấy thật kĩ mới được.

Ai, bạn bè chính là quan tâm lẫn nhau, chẳng ai lại giống anh lãnh khốc như vậy."
Thịnh Diễn Chi nhíu mày: "Bạn bè?"
"Đúng vậy.

Anh không cho em theo đuổi cậu ấy, làm tình nhân cũng không được, vậy chỉ đành làm bạn bè thôi.


Anh, em giao lưu kết bạn anh cũng muốn quản sao?"
Sắc mặt Thịnh Diễn Chi có chút đen: "Em tốt nhất nên nhớ kỹ lời em nói, là bạn bè không phải tình nhân! Nếu em dám đánh chủ ý lên người cậu ta, anh liền đưa em ra nước ngoài huấn luyện."
Lê Hi nhỏ giọng lầm bầm một câu "Biến thái".

Anh cậu 18 tuổi đi tham gia cái loại huấn luyện địa ngục ma quỷ kia còn chưa đủ hay sao, hiện tại còn muốn em trai yêu dấu của mình cũng phải nếm trải, quả thực là vô nhân tính!
Đương nhiên, câu cảnh cáo này vô dụng với Lê Hi.

Bởi vì mẹ của Lê Hi là cô con gái nhỏ mà Thịnh lão phu nhân thương yêu nhất, nhưng sau khi sinh hạ Lê Hi thì bị xuất huyết quá nhiều rồi mất trên bàn mổ, cho nên lão phu nhân phi thường yêu thương đứa cháu ngoại này.

Lão phu nhân khẳng định sẽ không trơ mắt mà nhìn Thịnh Diễn Chi đưa Lê Hi đi chịu khổ, cho nên Lê Hi trong lòng vẫn là không có sợ hãi.

Cậu bên ngoài đồng ý với Thịnh Diễn Chi, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm muốn cùng Lâm Cẩn "yêu đương vụng trộm".

Càng nghĩ càng cảm thấy kích thích, nếu bị anh cậu "bắt gian" có phải sẽ càng kích thích hơn không!
Bất quá vì phòng ngừa tình cảm anh em tan vỡ, Lê Hi lại thăm dò Thịnh Diễn Chi lần nữa: "Anh, anh thật sự không thích Tiểu Cẩn sao? Em cảm thấy cậu ấy so với Giang Tinh Thần còn xinh đẹp hơn nhiều."
Tuy rằng dùng từ "xinh đẹp" này để miêu tả một người đàn ông có chút không thích hợp, nhưng lần đầu tiên Lê Hi nhìn thấy Lâm Cẩn chính là loại cảm giác này.

Ánh mắt Thịnh Diễn Chi hơi hơi trầm xuống, không có lập tức trả lời, ngừng một lát mới hừ lạnh nói: "Cậu ta làm sao so được với Tinh Thần!"
Nhưng lại không có trực tiếp trả lời có thích hay không thích Lâm Cẩn, như vậy Lê Hi tự động đem những lời này phiên dịch thành không thích.

Nhưng nếu là không thích, tại sao lúc ở studio lại cố ý đoạt người, còn đem người ta đến bệnh viện kiểm tra?
Có phải còn có chuyện gì bí mật mà cậu không biết hay không?
Lê Hi cố ý kích thích Thịnh Diễn Chi: "Anh, em thấy hành vi hôm nay của anh có chút khác thường, rõ ràng là anh thích Tiểu Cẩn.

Anh nói, anh đem thân thể cho Tiểu Cẩn còn chưa tính, hiện tại tâm cũng đều cho cậu ấy.

Nếu để Giang Tinh Thần biết thể xác lẫn tinh thần của anh đều không còn nữa......"
"Câm miệng!" Thịnh Diễn Chi không thể nhịn được nữa, một chân đạp qua, tựa hồ có vài phần thẹn quá thành giận, "Anh với cậu ta chỉ là giả làm người yêu ở trước mặt lão gia tử, em tốt nhất đừng có ở trước mặt Tinh Thần nói hươu nói vượn!"
"Giả làm người yêu?" Lê Hi mộng bức chớp chớp mắt, ngay sau đó lặng lẽ cười hắc hắc, "À em đã hiểu! Anh đây là diễn kịch diễn luôn nguyên bộ?"
Thịnh Diễn Chi mặt vô biểu tình mà ừ một tiếng: "Anh sao có thể thích cái loại người như Lâm Cẩn."

Nói xong ngừng một chút, lại nhíu mày nói: "Cậu ta là loại người vì tiền mà cái gì cũng dám làm, sao em có thể kết bạn với loại người như vậy."
Những lời này phảng phất cũng là nói cho chính hắn nghe, hắn đêm nay, đều là vì muốn che giấu lão gia tử tốt hơn mà thôi.

Thích Lâm Cẩn? Buồn cười!
"Một tháng sau, anh với cậu ta sẽ chia tay." Thịnh Diễn Chi cố tình nói thêm.

Lê Hi dùng sức gật đầu, nghĩ thầm: Anh, đây là chính miệng anh nói, vậy cũng đừng trách người em trai tốt là em đây đoạt tình nhân nhỏ của anh.

Cậu tâm tình rất tốt, hai chân nhịp nhịp, vẻ mặt chân thành nói: "Anh nói đúng.

Lâm Cẩn làm sao xứng với anh, em cảm thấy anh với Giang Tinh Thần là xứng đôi nhất."
Thịnh Diễn Chi lạnh mặt không để ý đến cậu.

Lê Hi lấy cớ đi toilet, sau khi vào trong mới lấy điện thoại từ trong túi ra, trên màn hình hiển thị phần mềm đang ghi âm.

Cậu nhanh chóng lưu lại, nghe lại một lần, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười giảo hoạt.

Vừa rồi lúc cậu thử Thịnh Diễn Chi, đã bấm ghi âm từ trước, về sau nếu anh ấy phát hiện cậu với Lâm Cẩn "yêu đương vụng trộm", cậu liền đem thứ này ra làm bùa hộ mệnh!
Lâm Cẩn làm kiểm tra toàn thân nên sẽ không ra nhanh như vậy, lúc Thịnh Diễn Chi cùng Lê Hi nói chuyện, Tiểu Nặc ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế dài, đầu nhỏ nhìn xung quanh.

Thịnh Diễn Chi không thích trẻ con, đối với đứa trẻ do người phụ nữ khác với Lâm Cẩn sinh ra càng thêm không thích.

Nhưng hắn cũng không hoàn toàn mặc kệ Lâm Nặc, lúc cùng Lê Hi nói chuyện cũng ngẫu nhiên liếc mắt qua bên kia một cái, để phòng ngừa đứa nhỏ xảy ra chuyện.

Kết quả thật đúng là xảy có chuyện!.


Bình luận

Truyện đang đọc