CHIA TAY SAU TRA CÔNG ĐIÊN RỒI

Lê Hi x Tần Phong: Lang thang làm sự tinh thụ x Văn nhã bại hoại cầm thú công

@Tóm tắt:

Đi ở gần sông, làm sao có thể không ướt giày.

Là thiếu gia nổi danh phong lưu ở thành phố G, cuối cùng Lê Hi lại thua thảm trong tay đạo diễn tiếng tăm lừng lẫy trong giới giải trí – Tần Phong.

Hai người cùng chung chăn gối năm tháng, Tần Phong ở trên giường hung ác, dưới giường tri kỷ, Lê thiếu tỏ vẻ rất vừa lòng đối với người bạn trai này.

Thẳng đến một ngày, cậu đột nhiên nhận được thiệp mời kết hôn của Tần Phong, nhưng trên thiệp mời không hề có tên của cậu.

Lê Hi nổi giận đùng đùng đi tìm đối phương tính sổ, muốn nói chuyện cho rõ ràng.

Tần Phong hơi mỉm cười, hỏi lại: "Đừng nháo loạn, không phải chúng ta là bạn tình sao?"

Lê Hi lúc này mới biết, năm tháng qua là cậu tự mình đa tình.

@Cảnh báo:

1, Tần Phong là tra công, Lê Hi là phóng túng thụ, hai người đều là lãng tử phong lưu, nhưng sau khi gặp được nhau đều là duy nhất của đối phương.

2, Pháo hữu (bạn tình) chuyển chân ái, ngược là khẳng định (mẹ kế cảnh cáo)

3, Độ dài dự tính 30 – 50 chương.

———————

Thời điểm nhận được thiệp mời kết hôn, Lê Hi cả người phát ngốc.

Trên tấm thiệp mời màu vàng viền đen có tên hai người, trong đó vị trí tên chú rể là Tần Phong, mà chỉ mới ba ngày trước, tên tra nam này còn ở trên giường ôm cậu gọi "Lê Lê".

"Mẹ nó!" Lê Hi vô cùng tức giận, một tay nắm chặt thiệp mời, một tay cầm chìa khóa xe, một đường chạy như bay đến chung cư Tần Phong.

Cậu cũng không nghĩ quá nhiều, chính là phẫn nộ, còn có ủy khuất.

Hai người ở bên nhau đã gần nửa năm, ngay cả một tiếng chia tay cũng không nói, tên tra nam kia cư nhiên còn muốn kết hôn với người khác?

Vậy nửa năm qua cậu tính là cái gì? Món nợ này cần phải tìm họ Tần tính rõ ràng!

Lê Hi có chìa khóa chung cư của Tần Phong, thời điểm cậu nổi giận đùng đùng xông vào, Tần Phong đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại.

Mùa đông khắc nghiệt, trong nhà có máy sưởi ấm áp, Tần Phong chỉ mặc một chiếc áo lông cổ cao màu đen hơi mỏng, gương mặt kia anh tuấn phong độ, khung mắt kính gọng vàng đặt trên mũi làm cho hắn tăng thêm vài phần khí chất văn nhã.

Nhưng Lê Hi biết, người này là điển hình của văn nhã bại hoại, lúc trước cậu chính là bị dáng vẻ này của Tần Phong bẫy vô tròng!

Thấy vẻ mặt Lê Hi tức giận xông tới, Tần Phong liếc mắt nhìn cậu, thần sắc dừng một chút, nói với vị hôn thê ở bên kia: "Em là vợ sắp cưới của tôi, chuyện hôn lễ em cứ tự quyết định."

Ngữ khí hắn ôn nhu, không chút hoang mang cúp điện thoại, lúc này mới nhướng mày nhìn Lê Hi: "Sao em lại tới đây?"

Lê Hi cười lạnh, đột nhiên đem thiệp mời kết hôn quăng vào mặt hắn: "Anh con mẹ nó có ý gì?"

"Lê Lê, đừng có chửi tục."

Tần Phong nhíu mày, hiển nhiên có điểm không vui, nhưng hắn đối với Lê Hi luôn tương đối dung túng, cho nên chỉ thấp giọng nói một câu.

Lê Hi không hề bớt giận, ngược lại càng thêm sôi máu: "Đừng có quan tâm đến chuyện đó! Tôi hỏi anh, thiệp mời này là có ý gì?"

Tần Phong ngẩn người, tựa hồ có chút ngoài ý muốn cậu sẽ hỏi như vậy: "Em xem không hiểu? Được, tôi và Triệu Uyển Hi sẽ kết hôn."

"Tôi đương nhiên biết các người sẽ kết hôn!" Lê Hi một phen nắm cổ áo Tần Phong, "Vậy tôi thì sao? Anh và cô ta kết hôn, tại sao lại không nói trước với tôi một tiếng? Anh tốt xấu gì cũng phải nói một câu chia tay chứ?"

"Chia tay?" Chân mày Tần Phong hơi nhíu lại, ngay sau đó bất đắc dĩ cười cười, "Lê Lê, em có phải đang hiểu lầm gì đó hay không?"

Nghe giọng điệu vô tâm không hề để ý kia của hắn, Lê Hi không khỏi mở to hai mắt, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên.

Đã từng là thiếu gia phong lưu hàng đầu thành phố G, cậu đã quá quen thuộc loại ngữ khí như thế này của Tần Phong có nghĩa là gì, bởi vì cậu cũng từng nói qua lời này với những người khác.

"Họ Tần, anh nói cho rõ ràng!" Lê Hi chưa từ bỏ ý định, nhìn thẳng vào hai mắt Tần Phong, "Nửa năm qua, chúng ta là quan hệ gì?"

"Bạn tình." Tần Phong không chút do dự nói.

"Lê Lê, chúng ta đều là người trưởng thành, có một vài chuyện không cần nói cũng sẽ tự hiểu. Hiện tại xem ra là tôi không đúng, tôi nên sớm nói rõ ràng......"

Bang!

Lê Hi một quyền đánh vào mặt Tần Phong, đỏ mắt phẫn nộ quát: "Anh chơi tôi! Anh con mẹ nó xem tôi là bạn tình, thì tại sao phải đối tốt với tôi như vậy? Tại sao phải bồi tôi cùng nhau trải qua sinh nhật? Tại sao lúc tôi sinh bệnh lại tới chăm sóc tôi?"

Đây căn bản không phải là thái độ đối với bạn tình!

Lê Hi vừa rống vừa siết chặt nắm tay, sau khi đấm Tần Phong hai cú liền bị hắn chế trụ cánh tay, bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng, đè ở trên sô pha.

"Tôi đối với mỗi một bạn tình đều như vậy, em cũng không ngoại lệ." Ngữ khí Tần Phong không còn ôn nhu, thậm chí có điểm lạnh nhạt.

Mắt kính hắn bị Lê Hi đánh rớt, lộ ra đôi mắt hẹp dài sắc bén, ánh mắt lộ ra khiến người ta phải rùng mình.

Kỳ thật Tần Phong cũng không bị cận, mang mắt kính cũng chỉ là một loại thói quen ngụy trang, hắn bề ngoài thoạt nhìn ôn tồn lễ độ, kỳ thật chính là không bằng cầm thú.

Đương nhiên, không bằng cầm thú chỉ là Lê Hi đánh giá hắn, những người khác đều cảm thấy hắn rất có phong độ, không nên làm đạo diễn, làm giảng viên mới thích hợp.

"Mẹ nó! Buông tôi ra!" Lê Hi bị Tần Phong đè ở trên sô pha, phẫn nộ giãy giụa, khuôn mặt bị đè ép, ngũ quan có chút biến hình.

"Không thành thật." Tần Phong hừ cười một tiếng, chân đè ở phía sau lưng Lê Hi, tay lần theo eo Lê Hi duỗi vào trong quần.

"Đừng chạm vào tôi!" Nhận thấy động tác của hắn, Lê Hi dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh Tần Phong ra.

Tần Phong bất ngờ bị đẩy ngã xuống đất, mắt hơi hơi híp lại nhìn chằm chằm Lê Hi, sắc mặt trầm xuống, đôi mắt sắc bén ẩn chứa vài tia tức giận.

Lê Hi cũng không sợ hắn, thở phì phò, gằn từng chữ: "Nửa năm qua, anh chỉ xem tôi như bạn tình? Một chút cũng chưa từng thích tôi?"

Tần Phong liếc mắt nhìn cậu: "Tôi rất thích thân thể của em."

Lê Hi siết chặt nắm tay, đôi mắt đỏ hồng có chút ướt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được! Coi như là tôi tự mình đa tình! Chìa khóa trả lại cho anh!"

Ném mạnh chìa khóa xuống dưới chân Tần Phong, Lê Hi xoay người rời đi, đi mãi cho đến cửa, Tần Phong cũng không mở miệng giữ cậu lại.

Từ chung cư đi ra, Lê Hi ngồi ở trên xe thể thao của mình, nước mắt không kiềm chế được chảy ra.

Cậu thầm mắng chính mình vô dụng, cư nhiên lại rơi nước mắt vì tên tra nam họ Tần kia.

Thật không đáng!

Nghĩ như vậy, nhưng tâm lý lại nhịn không được khó chịu, đau đớn như bị dao cắt.

Cậu thậm chí còn không hồi phục tinh thần lại được.

Rõ ràng ba ngày trước bọn họ còn giống như người yêu, ôm ấp nhau ngồi trên sô pha xem phim, xem xong lại cùng nhau ra ngoài dùng bữa.

Bạn tình sẽ thường xuyên cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ rồi hôn nhau sao?

Sẽ không.

Bạn tình chính là để phát tiết dục vọng, gặp mặt đều chỉ lên giường, sau khi xong việc có khả năng ngay cả một câu cũng không nói liền rời đi.

Nhưng cậu với Tần Phong không giống.

Lúc ban đầu, cậu đối với Tần Phong không hề có hứng thú, là Tần Phong chủ động trêu chọc cậu, còn dùng phép khích tướng bẫy cậu đến sơn trang nghỉ dưỡng của hắn.

Lúc sau không biết như thế nào, Lê Hi lại dây dưa không dứt, ở bên cạnh Tần Phong.

Cậu cũng biết Tần Phong và thiên kim tiểu thư Triệu gia có hôn ước, nghe nói hôn ước kia là do thế hệ trước đính ước, có thực hiện hay không còn rất khó nói, huống chi Tần Phong trước nay đều không đề cập qua với cậu.

Cho nên Lê Hi liền không để tâm đến chuyện hôn ước kia, chậm rãi mềm lòng, thua ở trong tay Tần Phong.

Không nghĩ tới hết thảy đều là cậu tự mình đa tình!

Tần Phong căn bản không thích cậu, chỉ là xem cậu như một người bạn tình dùng để phát tiết dục vọng.

"Tra nam!" Lê Hi nấc lên mắng một tiếng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân ngu ngốc.

Nếu lúc trước không gặp phải Tần Phong, cậu vẫn là Lê thiếu phong lưu tiêu sái của thành phố G, cả một bó lớn trai xinh gái đẹp muốn dán lên người cậu.

Hiện tại thì hay rồi, cậu giống như thằng hề ngu ngốc tự đưa tới cửa cho người ta chê cười, còn trốn ở trong xe khóc lóc, mặt mũi đều bị ném đi sạch sẽ.

Không được, cậu không thể lại nghĩ đến cái tên tra nam họ Tần kia!

Lê Hi lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho mấy anh em tốt lúc trước hay rủ cậu đi quẩy: "Alo, đêm nay tới làm vài ly đi."

"Chậc chậc chậc, lạ quá ta, Lê thiếu không phải đã cải tà quy chính rồi sao?"

"Bớt nói lời vô nghĩa, tới hay không tới!"

"Được được được, tôi đây liền đi tìm cậu, bồi cậu uống suốt đêm luôn."

Sau khi gọi điện thoại xong, Lê Hi lái xe đi thẳng đến hội sở.

Giám đốc hội sở nhìn thấy Lê Hi, lập tức mặt đầy tươi cười nói: "Lê thiếu đã lâu không tới nha."

Lê Hi ngồi ở trên sô pha, cặp chân dài gác lên trên bàn, không kiên nhẫn nói: "Đem toàn bộ rượu lúc trước tôi gởi lại lấy ra đây."

Giám đốc nhìn ra tâm tình cậu không tốt, không dám nói thêm gì nữa: "Tôi lập tức mang tới cho ngài."

Chỉ chốc lát sau, bảy tám bình rượu quý đắt tiền nhất liền đặt ở trước mặt Lê Hi.

Nhân viên phục vụ khui một bình rượu, Lê Hi một hơi rót hai ly.

Rượu này nồng độ không thấp, là loại nhập khẩu tốt nhất, sau khi uống xong, từ yết hầu đến dạ dày có cảm giác như bị thiêu cháy, nóng rát đến hai mắt Lê Hi đều đỏ.

Cậu nhớ tới quầy rượu ở trong nhà Tần Phong, nơi đó có đủ các loại rượu đắt đỏ, có đôi khi bọn họ cái gì cũng không làm, chỉ khui một bình rượu, ngồi ở trước cửa sổ sát đất chậm rãi uống.

Bạn tình sẽ nhàn rỗi không có việc gì ngồi uống rượu cùng nhau sao?

Lê Hi cười nhạo một tiếng, lẩm bẩm: "Mình cũng có rượu, không hiếm lạ của hắn."

Cậu lại uống tiếp một ngụm rượu to, trong miệng chua xót đến muốn mạng.

Chờ đến lúc mấy anh em tốt tới đây, Lê Hi đã uống sạch một bình rượu, còn kêu nhân viên phục vụ khui bình thứ hai.

"Đây là làm sao vậy?" Mấy anh em tốt thấy hai mắt Lê Hi đỏ bừng, thần sắc chán nản buồn rầu, giật nảy mình.

Đây vẫn là Lê thiếu tiêu sái vô tâm vô phế trước đây sao?

Lê Hi không để ý tới ánh mắt khác thường của bọn họ, chỉ lo rót rượu cho bản thân: "Còn đứng đó làm gì, ngồi đi chứ."

Mọi người lúc này mới ngồi xuống.

Trong đó một người có quan hệ tương đối tốt với Lê Hi, cười hì hì ôm vai cậu: "Chỉ uống rượu thôi thì quá chán rồi, chúng ta kêu thêm mấy em xinh đẹp đến bầu bạn đi."

Nói xong liền gọi điện thoại cho giám đốc hội sở, kêu đối phương nhanh chóng đưa vài người đẹp tới đây.

Không bao lâu, giám đốc dẫn theo ba nam, ba nữ tới, tuổi đều không lớn, đại khái chỉ mới đầu hai mươi, đúng là bộ dáng xuân xanh mơn mởn.

Đây là khẩu vị trước kia của Lê Hi.

"Nào, mau tới rót rượu cho Lê thiếu." Bạn tốt ý bảo cậu trai đẹp nhất trong sáu người tới lấy lòng Lê Hi.

Cậu trai kia cũng rất hiểu ý, lập tức tiến lên ngồi xuống bên cạnh Lê Hi, chân dựa gần nhẹ nhàng cọ vào đùi cậu, ngoan ngoãn rót một ly rượu cho Lê Hi.

Lê Hi không có tâm tình phản ứng cậu ta, chỉ lo cắm đầu uống rượu, uống đến khóe mắt đều đỏ bừng.

Ai cũng nhìn ra được, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!

Vì thế mấy người bạn tốt thay phiên ra trận, hỏi Lê Hi rốt cuộc là bị làm sao.

Lê Hi có chết cũng phải giữ sĩ diện, đương nhiên không có khả năng nói cho bọn họ biết bản thân thua trong tay Tần Phong, hàm hồ nói: "Không có gì. Tới, uống đi chứ, đừng có phóng túng như vậy!"

"Cậu như bây giờ mới là phóng túng, thất tình rồi đúng không?"

"Thất tình cái rắm!" Cậu và Tần Phong căn bản là chưa từng nói đến chuyện yêu đương, chỉ có cậu một lòng một dạ chui vào tròng, Tần Phong thì đứng ở bên ngoài nhìn cậu như một trò cười.

Vậy mà cậu còn ngu ngốc cho rằng Tần Phong đối tốt với mình là vì hắn thích cậu.

Tên tra nam kia còn nói: Hắn đối với mỗi người bạn tình đều như vậy, cậu không phải ngoại lệ.

Lê Hi vừa nhớ tới những lời này liền khó chịu.

Trên bàn bảy tám bình rượu, một mình cậu đã xử lý hết ba bình, uống đến cả khuôn mặt đỏ bừng, ngồi dưới đất gọi điện thoại.

"Lê Lê?" Điện thoại truyền đến thanh âm ôn hòa của Tần Phong.

Nghe hắn gọi "Lê Lê", trái tim Lê Hi run rẩy, ủy khuất trong lòng không nhịn được trào ra: "Tại sao anh lại không thích tôi?"

Tần Phong thở dài: "Em uống rượu?"

"Trả lời tôi!" Lê Hi cố chấp nói.

"Chờ em tỉnh rượu rồi nói sau."

"Anh tới đây bồi tôi đi!"

Tần Phong im lặng một lát, nói: "Tôi không rảnh, Uyển Hi đang ở chỗ tôi. Em đừng uống nhiều......"

Uyển Hi là tên của đại tiểu thư Triệu gia.

Lê Hi đột nhiên cúp điện thoại!

~~~~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc