Chương 389: Ra sức đánh cược một lần “Thứ gì?”
Giang Cung Tuấn thản nhiên mở miệng.
“Mịa mày, bớt giả ngu.” Bá Đạo bỏ qua Đường Sở Vi, nhìn chằm chăm vào Giang Cung Tuấn lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, ngoan ngoãn giao thứ đó ra đây, tao cho mày được chết sảng khoái.
Nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được.”
Đâu bị súng chĩa vào nhưng Giang Cung Tuấn không hề sợ hãi.
Nếu anh sợ hãi thì anh đã không sống được đến bây giờ.
“Mày không dám giết tao, mày giết tao rôi sẽ không tiện báo cáo kết quả công tác.” Giang Cung Tuấn thản nhiên mở miệng.
Anh nhìn Bá Đạo trước mắt nói: “Là Thiên Tử phái mày tới đúng không? Tao cũng đã bị phế đi, thế nhưng Thiên Tử vẫn không yên lòng, còn phái người nhìn chằm chằm tao từng phút từng giây.
Chỉ là anh ta biết tao muốn tìm vật gì không?”
“Không đưa?”
Bá Đạo sầm mặt lại xoay người nổ súng về phía Đường Sở Vi.
Đoàng.
Chỉ nháy mắt bắp đùi Đường Sở Ví trúng đạn, cô đau tới thất thanh kêu lên.
“A..
Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng trong hang động đá vôi.
Giang Cung Tuấn ngôi dưới đất hai mắt trợn trừng, mặt hiện gân xanh, dữ tợn đáng sợ.
“Thể nào, giận rồi?” Bá Đạo cười âm trầm: “Muốn cô ta không phải chịu khổ thì mày hãy ngoan ngoãn nói ra rốt cuộc mày giấu đồ ở đâu.
Tao tìm được đồ rồi tuyệt đối sẽ không dắn vặt mày nữa, cũng sẽ không làm khó Đường Sở Vị, tao cho bọn mày được chết một cách thống khoái”
“Nói hay không?”
“Đoàng.”
Bá Đạo lại bắn thêm một súng.
Trên người Đường Sở Ví lại trúng một phát đạn.
Cô té trên mặt đất khóc không thành tiếng.
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, cỗ gắng đè ép lửa giận trong lòng, chậm rãi nói: “Được, tao cho mày”
Anh thong thả đứng lên.
Ngay trong nháy mắt anh đứng dậy, hơn hai mươi người bốn phía đều đề phòng, hơi lui về phía sau mấy bước. Những người này thậm chí còn không dám thở mạnh.
Độ nổi tiếng của Giang Cung Tuấn bọn chúng cũng biết đến.
Mười vạn đại quân cũng không thể bắt được anh.
Cho dù Giang Cung Tuấn đã suy yếu vô lực, trong tay cũng không có vũ khí, nhưng bọn chúng vẫn sợ.
Bá Đạo chĩa súng vào Giang Cung Tuấn.
Giờ khắc này ông ta cũng sợ.
Trên trán ông ta túa đây mồ hôi, chỉ cảm thấy yết hầu khô rát, không nhịn được nuốt nước bọt.
Giang Cung Tuấn chỉ vào tảng đá cách đó không xa, nói: “Đang ở trong khe đá đó, tự đi lấy đi”
Bá Đạo soi đèn pin tới, thấy được trong khe đá thật sự có đồ gì đó bèn phất tay với hai thủ hạ, nói: “Đi, lấy tới”
Hai người thủ hạ lập tức chạy tới câm cái hộp Giang Cung Tuấn đã nhét vào khe trước đó, đưa cho Bá Đạo.
Bá Đạo nhìn thoáng qua.
Hộp không tính là lớn, thoạt nhìn chỉ lớn chừng một quyển sách, hơi dày, đạt đến hơn mười cm.
Ông ta muốn mở ra nhưng lại không cách nào.
mở được.
“Đây là cái gì?” Bá Đạo hỏi Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn dang hai tay ra nói: “Tôi sao biết được”
Vẻ mặt anh rất uể oải.
Nhưng thực ra anh đang âm thầm tụ lực.
Muốn sống nhất định phải nháy mắt giết chết tất cả mọi người ở đây.
Thế nhưng hiện tại anh rất suy yếu, đối mặt với đám lính đánh thuê từng trải trăm trận này, anh có chút lực bất tòng tâm.
Một khi anh ra tay thất bại, như vậy chờ đợi anh chỉ có chết.
Thế nhưng nếu anh không ra tay, anh cũng sẽ chết.
Hơn nữa hiện tại Đường Sở Vi đã trúng hai súng, anh không biết Đường Sở Vi bị thương nơi nào, kéo dài mỗi một giây đồng hồ tính mạng của Đường Sở Vi sẽ càng nguy hiểm hơn.
“Mày đùa tao?”
Bá Đạo lại chĩa súng về phía Giang Cung Tuấn, quát lạnh: “Nói mau, mở như thế nào?”
“Là như thế này..”
Giang Cung Tuấn đi vài bước.
“Đừng nhúc nhích…”
Giang Cung Tuấn lập tức không nhúc nhích nhìn Bá Đạo, vẻ mặt hư nhược nói: “Đại ca, tôi không động làm sao mở cho các người được?”
Bá Đạo vứt cái hộp trong tay xuống đất, thân thể hơi hơi lui về phía sau mấy bước, chỉ trên mặt đất nói: “Mở ra cho tao”
Giang Cung Tuấn không nghĩ tới Bá Đạo này còn cẩn thận như vậy.
Anh cúi người xuống.
Nhìn hộp.
Trên mặt đất có không ít viên đá nhỏ.
Đây là cơ hội duy nhất của anh.
Anh biết lúc nào hộp còn chưa mở, những người này sẽ không nổ súng.
Đây là cơ hội của anh.
Cũng là cơ hội duy nhất anh có thể đánh cuộc.
Thua cuộc thì an nghỉ ở nơi này.
Anh cầm lấy hộp. Ngay nháy mắt khi cầm lấy hộp, anh lặng yên không tiếng động cầm thêm mấy cục đá.
Chậm rãi đứng lên.
Nhìn Bá Đạo cách đó hai mét, anh cười nhạt một tiếng với ông ta, nói: “Cái hộp này mở kiểu vậy, nhìn cho kỹ.”
Bá Đạo không chớp mắt nhìn chằm chằm cái hộp trong tay Giang Cung Tuấn.
Những người khác cũng là như thế.
Ngay trong chớp nhoáng này, Giang Cung Tuấn không cầm chắc cái hộp trong tay, để nó rơi trên mặt đất.
“A..
Anh kêu lên một tiếng sợ hãi, vô lực nói: “Tôi, hiện tại tôi quá suy yếu, cầm không vững, ai đến cầm giúp tôi.”
Bá Đạo sai dặn: “Mày đi.”
Một thủ hạ của ông ta lập tức đi tới nhặt cái hộp trên đất lên.
Cũng ngay khoảnh khắc này, Giang Cung Tuấn tiện tay huy động.
Mấy hòn đá nhỏ trong tay lập tức bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, anh nhanh chóng ra tay, chợt lôi lấy đầu tên lính đánh thuê định cầm hộp lên, vặn một cái.
Crắ!
cMột tiếng vang thanh thúy.
Người này tức thì mất mạng.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng túm lấy vũ khí trong tay anh ta.
Lộn một vòng lăn ra xa xa.
Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong khoảnh khắc.
Mà ánh mắt của đám người Bá Đạo đều đang đặt trên chiếc hộp, căn bản không chú ý tới động tác khác của Giang Cung Tuấn. Chờ khi bọn chúng kịp phản ứng lại đã muộn.
“ÁP Bá Đạo phát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết, hăn ta ôm đầu giận dữ hét: “Giết anh ta cho tao.
Đoàng đoàng đoàng.
Trong động đá vôi có tiếng súng truyên đến.
Chẳng qua đây là Giang Cung Tuấn nổ súng.
Giang Cung Tuấn giết người, đoạt súng, tránh, trong lúc lăn trên mặt đất anh nhanh chóng nổ súng, không ngừng bản về phía mấy chục người trước mặt.
Hơn hai mươi người trước mặt đều chưa kịp phản ứng đã ngã xuống đất.
Làm xong những chuyện này, Giang Cung Tuấn triệt để hư thoát.
Anh vốn có bệnh, vốn đã vô lực, vì mạng sống anh ra sức đánh cược một lần.
Lần đánh cược này tiêu hao tất cả lực lượng của anh Lúc này toàn thân anh không còn chút sức lực nào, muốn đứng lên đi kiểm tra thương thế của Đường Sở Vi cũng không có sức Anh nắm trên mặt đất không ngừng thở dốc.
Chật vật mở miệng kêu lên: “Sở… Sở Vi, em, em không sao chứ?”
Giọng nói của anh rất nhỏ, nhỏ đến mức ngay cả chính anh cũng säp không nghe được.
“Chồng, chồng… em, em đau quá..” Cách đó không xa truyền đến tiếng khóc của Đường Sở Vi.
“Đừng, đừng sợ, anh ở đây.. “
Giang Cung Tuấn bò qua Chỉ cách nhau vài mét thế nhưng anh lại phải bò thật lâu Cuối cùng anh đã bò tới trước người Đường Sở Vi Kéo tay Đường Sở Vi Hiện tại Giang Cung Tuấn đã đầu choáng mät hoa, cảm giác trời đất xoay chuyển.
“Phải, phải chết sao?”
Anh cố găng mở mắt ra nhìn tường đá đen nhánh “Sở Vị, xin lỗi, là anh nợ em…” Giang Cung Tuấn chỉ cảm thấy bản thân mình không thể kiên trì thêm được nữa.
Anh cảm thấy mình có thể chết bất cứ lúc nào.
“Anh không thể kiên trì nổi nữa, anh không biết mình còn có thể sống bao lâu, là anh đã liên lụy tới em. Nếu như em có thể còn sống rời đi, hãy quên anh… sống cho tốt…”
Giang Cung Tuấn còn chưa nói hết lời đã hôn Ra sức đánh cược một lần, tiêu hao toàn bộ thế năng của anh “Chồng, Giang Cung Tuấn…”
Trong bóng tối truyền đến tiếng kêu của Đường Sở Vi Thế nhưng bất kể cô có gọi thế nào cũng không có người đáp lại.
Cô chỉ cảm thấy cánh tay năm tay mình đang từ từ trở nên vô lực.
“Hu hu hu, chồng ơi, anh đừng rời bỏ em…”
Trong bóng tối có tiếng khóc truyền đến.
Đường Sở Vi khóc rất thảm thiết. Cô cố gắng đứng lên, cố gắng đỡ lấy Giang Cung Tuấn đã ngất đi, ôm anh thật chặt khóc thút thít: “Đừng, đừng sợ, em, em đưa anh ra ngoài, em đưa anh rời khỏi nơi này.”