Chương 420: Chấm dứt,
Giang Cung Tuấn, anh sẽ phải hối hận Nếu có thể lựa chọn cuộc sống, đồng thời nếu cho Giang Cung Tuấn một cơ hội, vậy anh sẽ chọn trở về mười năm trước. Trở về thời điểm trước khi nhà họ Giang bị đốt cháy.
Như vậy, cuộc sống sau này của anh sẽ đảo ngược lại.
Như vậy, anh đại khái sẽ cùng Hứa Linh đi đến cuối cùng, đồng thời trải qua quãng đời còn lại, nhưng, cuộc sống không thể chọn lựa.
Nếu đã xảy ra rồi, vậy phải thản nhiên mà đối mặt.
“Anh Giang, anh về Nam Cương làm việc đi, em ở bệnh viện đã có hộ sĩ chuyên nghiệp chăm sóc rồi” Y Đình Thi biết, hiện giờ Giang Cung Tuấn đã được phục chức. Bây giờ anh không những là tổng thống lĩnh Hắc Long của Nam Cương, mà còn là Long Vương.
Giang Cung Tuấn gật đầu, về Nam Cương, quản lý quân Hắc Long, quả thực quan trọng hơn so với chuyện tình cảm trai gái.
“Tôi gọi điện cho Hứa Linh, sau đó sẽ lập tức đi ngay” Giang Cung Tuấn cầm điện thoại, gọi điện cho cô ta.
Hứa Linh vừa tan làm, đang rời khỏi công ty định đi ăn cơm, sau khi nhận được cuộc gọi của Giang Cung Tuấn, cô ta không nhịn được mà hỏi: “Sao thế, có phải Đình Thi đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Không phải, tôi phải về Nam Cương rồi”
“Hửm? Về đó làm gì?”
Anh đáp: “Tối hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, đã kinh động đến Vương, Vương phái người tới đưa một vài băng chứng buộc tội Thiên Tử, còn có mật lệnh của Vương, kêu tôi trở lại Nam Cương, tiếp tục quản lý quân Hắc Long, đồng thời làm Long Vương, sau đó về thủ đô lấy thượng hình kiếm, giết chết Thiên Tử”
“Ồ, phục chức sao?” Hứa Linh hơi sững sờ, sau đó chợt kêu lên vui sướng: “Chúc mừng anh”
“Tôi phải lập tức đi ngay, phía bên Đình Thị, nếu cô có thời gian thì giúp cô ấy nhiều một chút.”
“Được, anh cứ yên tâm đi đi, hậu hoa viên của anh, tôi đảm bảo sẽ quản lý tốt giúp anh” Hứa Linh cười và nói lời trêu ghẹo.
“Không nói nhiều nữa, tôi cúp trước đây”
Giang Cung Tuấn cúp điện thoại. Sau đó nhìn Y Đình Thị, nói ô cứ yên tâm dưỡng thương đi, tôi đã thông báo cho Hứa Linh rồi, cô ấy sẽ bớt chút thời gian tới thăm cô.”
“Được rồi, thật dài dòng, anh mau đi đi”
Giang Cung Tuấn cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi. Nhưng anh vừa xoay người, thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Một cô gái với dáng người thon thả, diện mạo xinh đẹp tiến vào. Cô mặc một bộ váy xẻ sâu gợi cảm, xõa mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, đồng thời đeo một cặp kính râm.
Đó chính là Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi tháo kính xuống, liếc mắt nhìn Y Đình Thi nằm trên giường bệnh, rồi lại nhìn Giang Cung Tuấn, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ oán hận: “Vội vội vàng vàng như vậy là muốn đi đâu?”
Giang Cung Tuấn nhíu mày, hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“Hứa Linh nói cho em biết rồi”
Đường Sở Vi đi vào trong, ngồi lên sô pha ở trong phòng bệnh, vắt chéo chân, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài.
“Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Cung Tuấn không ngờ cô sẽ tìm tới đây, anh hơi dừng một chút, rồi đáp: “Những việc này không liên quan đến em”
Đường Sở Vi lập tức không khống chế được biểu cảm, cô đứng dậy, quát: “Giang Cung Tuấn, em là vợ của anh, sao chuyện của anh lại không liên quan đến em chứ?”
Cô chỉ vào Y Đình Thi đang nằm trên giường, cả người quấn băng: “Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy, sao lại bị thương?”
Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Anh sắp phải trở về Nam Cương, những chuyện này chắc hẳn cũng nên nói với Đường Sở Vị, nói rõ với cô ấy, cũng tiện chấm dứt hoàn toàn.
Anh ngồi xuống, rút một điếu thuốc ra châm.
“Em cũng biết Thiên Tử vẫn luôn nhằm vào anh, anh có thể đi đến ngày hôm nay, đều là do Thiên Tử ở trong tối giở trò quỷ. Sau khi anh về Tử Đẳng cũng đã điều tra một vài chuyện về Thiên Tử. Đêm qua Đình Thi đi lấy tin tình báo bị người của Thiên Tử bắt. Anh đi cứu người, nhưng lại để ông ta chạy thoát mất”
Giang Cung Tuấn nói ngắn gọn mọi chuyện một lần.
“Cho nên nói, cơ thể của anh luôn vẫn không có chuyện gì, anh chỉ đang giả bộ thôi?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu: “Cũng không phải không có chuyện gì, mà chỉ là tạm thời áp chế được cổ độc mà thôi”
“Tại sao?” Đường Sở Vi hỏi: “Em mới là vợ của anh, ngay cả một người ngoài cũng biết anh đang làm gì, mà em lại chẳng biết gì hết. Cô ta sẵn sàng làm việc cho anh, còn em lế nào không muốn hay sao? Anh vẫn còn ghét bỏ em, lo lắng em sẽ gây thêm phiền phức cho anh sao?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi, những thứ anh nợ em cũng đã trả hết rồi” Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu, đáp: “Nếu đã ly hôn, vậy đừng quấy rầy lẫn nhau nữa, có được không?”
“Trả hết nợ rồi? Ôi!”
Đường Sở Vi đứng dậy, cười lạnh và nói: “Anh đã trả hết nợ rồi sao? Em đã chịu bao nhiêu khổ cực, anh biết không? Đời người có thể có mấy cái mười năm? Bởi vì anh, mà em chịu khổ suốt mười năm, chịu sự khinh thường suốt mười năm, anh nói một câu trả hết thì tính là xong hết rồi sao?”
“Vậy em muốn như thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn cô.
Cô lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, gắn từng câu từng chữ: “Giang Cung Tuấn, thứ anh nợ em, cả đời này cũng không có cách nào trả hết được”
“Sở Vi, em đừng như vậy có được không?”
Trên gương mặt của anh mang theo vẻ bất đắc dĩ: “Vào thời điểm ly hôn, em cũng đã nói, gặp nhau rồi chia ly đều sảng khoái, đừng khiến đôi bên khó xử hay sao?”
“Anh quyết tâm muốn chia ly sao?” Sắc mặt của Đường Sở Vi u ám.
Lúc này, thái độ của cô đã khác trước rất nhiều.
“Không thích hợp thì cần gì phải miễn cưỡng ở cùng một chỗ.”
“Được, được lắm” Ánh mắt của cô lạnh lùng, nhìn Giang Cung Tuấn lạnh lẽo, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Giang Cung Tuấn, anh sẽ phải hối hận: Cô xoay người bỏ đi.
Trong phòng bệnh rơi vào trong im lặng.
Y Đình Thi vẫn luôn không nói chuyện. Cho đến khi Đường Sở Vi rời đi, cô ta mới vội vàng nói: “Anh Giang, anh đang làm gì thế, còn không mau đuổi theo”
Giang Cung Tuấn hơi lắc đầu. Nếu đã nói rõ ràng rồi, vậy không cần thiết phải đuổi theo nữa.
Chỉ cần Đường Sở Vi đừng làm ra chuyện gì quá giới hạn là anh yên tâm rồi.
“Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi về Nam Cương, đợi xong việc sẽ lại tới tìm cô.”
Anh đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh, sau đó đi thẳng đến quân khu tìm Tiêu Dao Vương.
Mà Đường Sở Vi cũng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô bật khóc. Cô khóc rất đau lòng. Cô biết, cô đã từng khiến anh tổn thương, nhưng cô cũng đã biết sai rồi, cũng đang cố bù đắp. Cô nỗ lực muốn bù đắp cho anh, nhưng đổi lại chỉ là một câu nói nợ đã trả hết rồi.
Cô dựa vào tay lái, không ngừng nức nở.
“Cần khăn tay không?” Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Giọng nói bất chợt vang lên, khiến Đường Sở Vi sợ hãi. Cô quay phắt người nhìn qua, chỉ thấy ở ghế phó lái có một người đang ngồi. Đó là một ông cụ, mặc một chiếc áo khoác màu nâu, để đầu đinh, mái tóc bạc trắng.
“Ông, ông là?” Trên gương mặt cô mang theo vẻ đề phòng.
“Không nhớ sao?” Ông cụ nhìn cô với nụ cười xán lạn Đường Sở Vi nhìn chăm chằm vào ông ta, trong trí nhớ của cô, cũng không có sự tồn tại của người này.
Cô lắc đầu: “Không nhớ.”
Ông cụ gật đầu, bảo: “Không nhớ cũng là bình thường, mười năm trước, cô cũng hôn mê bất tỉnh ma.
“Ông, rốt cuộc ông là ai?”
Ông cụ vừa cười vừa đáp: “Mười năm trước, cô cứu Giang Cung Tuấn ra từ trong trận hỏa hoạn lớn, nhưng cô cũng đã bị bỏng, dân đến hôn mê bất tỉnh. Cô cho rằng không có người nào cứu cô, thì cô thật sự có thể sống sót được hay sao?”
Nghe vậy, Đường Sở Vi nhíu mày. Lẽ nào, người này đã cứu cô vào mười năm trước sao?
“Rốt cuộc ông là ai?”
“Cô có thể gọi tôi là ông nội”
“Hửm?” Vẻ mặt của cô nghỉ ngờ.
Ông cụ cười nhạt, đáp: “Tôi tên là Giang Thời.”
“Giang, Giang Thời, ông nội của Giang Cung Tuấn?” Đường Sở Vi hô lên kinh hãi.
“Ừm, không sai” Giang Thời cười nhẹ.
Đường Sở Vi hít một hơi thật sâu, nhìn ông cụ trước mặt. Trong trận hỏa hoạn năm đó, toàn bộ người nhà họ Giang đều chết cháy rồi mà.
Cô không ngờ ông nội của Giang Cung Tuấn vẫn còn sống. Cô lại càng không ngờ Giang Thời lại ẩn náu suốt mười năm, đến bây giờ mới xuất hiện, hơn nữa còn chủ động tìm cô.
“Ông, ông Giang, ông tìm cháu làm gì ạ?”
“Không phải cô nói muốn khiến Giang Cung Tuấn hối hận hay sao, tôi đương nhiên tới để cho cô cơ hội này rồi, cô có biết tại sao cổ độc trong người cô vân chưa phát tác không?”
Nói đến chuyện này, Đường Sở Vi cũng cảm thấy nghi ngờ. Ngày ấy khi ở Thiên Sơn Quan, cô quả thực đã nuốt cổ độc rồi, nhưng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, mà cố độc trong cơ thể cô vân chưa hề phát tác Giang Thời nhäc đến, khiến trước mät cô sáng ngời, hỏi: “Là, là ông nội đã thầm ra tay giúp đỡ cháu sao?”
“Ô, cũng không tính là rất ngốc. Nếu cô muốn khiến Giang Cung Tuấn hổi hận, thì cân phải có thực lực mạnh mẽ. Bởi vì hiện giờ Giang Cung Tuấn đã tu luyện ra chân khí, là một đại tông sư võ đạo rồi!”
Giang Thời xoay chiếc nhân trên ngón tay cái, nói một cách thờ ơ: “Từ giờ trở đi, cô chính là thiếu chủ của Vương Thiên Điện.”