Chương 439: Ba ngày
Giang Cung Tuấn cũng đã từng nghe nói về lai lịch của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ.
Chỉ là anh không hiểu rõ lắm.
Anh ngồi trên xe lăn, nhìn bức tranh treo trên tường phía trước.
Giang Quốc Đạt cũng nhìn bức tranh, tiếp tục nói ra: “Thứ này có nguồn gốc từ Chiêu Tử Vương vào ngàn năm trước, Chiêu Tử Vương là một vương gia, tranh quyền thất bại, vì để ngóc đầu trở lại, ông ta đã tốn rất nhiều công sức để tìm bảo vật khắp thiên hạ, thế nhưng đến chết ông ta cũng không thể đoạt được hoàng vị, trước khi chết, ông ta đã tặng bốn gia thần bốn bức tranh, còn dặn dò, bên trong bốn bức tranh ẩn giấu bí mật động trời”
Nghe đến đó, Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là bí mật gì?”
Lúc trước anh đã nghe Giang Vũ Bảo nói qua, bên trong Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ẩn giấu là bí mật trường sinh, chỉ là anh không tin tưởng lắm.
Giang Quốc Đạt lắc đầu: “Chiêu Tử Vương không nói, tổ tiên nhà họ Giang cũng không biết, chỉ là về sau, lúc bốn gia thần sắp xếp lại di vật của Chiêu Tử Vương, phát hiện một chút manh mối, bên trong bốn bức tranh mà Chiêu Tử Vương để lại, hẳn là ẩn giấu võ công tuyệt học mà Chiêu Tử Vương tự sáng tạo ra, học xong tuyệt học ẩn giấu bên trong bức tranh, có lẽ sẽ có thể bước vào cảnh giới cửu cảnh”
“Cửu Cảnh sao…”
Ông ta thở dài một cái.
“Từ xưa đến nay, vô số thiên tài tuấn kiệt, vô số người võ đạo theo đuổi, thế nhưng từ cổ chí kim, chưa nghe nói có người nào bước vào cảnh giới này được.”
Giang Cung Tuấn nhíu mày, hỏi: “Cảnh giới cửu cảnh thật sự khó bước vào như vậy sao?”
“Đồn rằng, cảnh giới cửu cảnh đại diện cho bất tử, bước vào cảnh giới này, có thể trường sinh bất tử”
“Khoa trương như vậy à?” Giang Cung Tuấn kinh ngạc.
Giang Quốc Đạt cười cười: “Chỉ là lời đồn thôi, không ai có thể bước vào cảnh giới này, có lẽ Chiêu Tử Vương đã bước vào, nhưng ông ta vẫn chết già, điều này nói rõ lời đồn đại kia không đáng tin, chỉ là bước vào cảnh giới này, cũng có thể được xưng tụng là người đứng đầu thiên hạ, người đứng đầu thiên hạ, đối với tất cả người luyện võ mà nói đều có sức hấp dẫn cực lớn”
Giang Quốc Đạt hít sâu một hơi.
Ông ta tiếp tục nói: “Bốn gia thần ở ngàn năm trước chia nhau tài sản của Chiêu Tử Vương, thành lập tứ đại gia tộc cổ bây giờ, ngàn năm qua tứ đại gia tộc cổ vẫn luôn bình an vô sự, thế nhưng khi cổ mộ của Chiêu Tử Vương bị trộm, đồ vật bên trong lưu truyền ra ngoài, tứ đại gia tộc cổ cũng rất bàng hoàng”
Giang Cung Tuấn không nhịn được hỏi: “Vị trí cổ mộ của Chiêu Tử Vương là tứ đại gia tộc cổ tìm kiếm được, là tứ đại gia tộc cổ phái người đi trộm mộ sao?”
Giang Quốc Đạt lắc đầu bác bỏ: “Trước đó tứ đại gia tộc cổ cũng không biết việc này, tứ đại gia tộc cổ vấn luôn không để ý đến chuyện ở bên ngoài, mãi cho đến khoảng thời gian trước, mới có người thông báo cho nhà họ Giang, nói đồ đào được trong cổ mộ của Chiêu Tử Vương ở trong tay cậu, lúc này mới tôi phái Vũ Bảo đi lấy về”
“Không phải tứ đại gia tộc cổ phái người trộm mộ?”
Giang Cung Tuấn nghỉ ngờ, không phải tứ đại gia tộc cổ, đó là ai?
Trên thế giới này ngoại trừ tứ đại gia tộc cổra, người ngoài có thể giải được cổ mộ của Chiêu Tử Vương sao?
Giang Quốc Đạt lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Giang Cung Tuấn rơi vào trong trầm tư.
Lúc trộm mộ, Thiên Tử phái người đi cướp đồ, thế nhưng lại chỉ cướp được cái rương, không lấy được chìa khoá, Truy Hải mang theo cái rương, một đường tiến về thành phố Tử Đằng, đặt nó ở cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự.
Mà cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự dường như vẫn luôn chờ đợi anh đi lấy cái rương kia.
Sao Thiên Tử lại biết được có người trộm mộ?
Người phía sau thuê trộm mộ rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc phía sau Thiên Tử là ai?
Đây là người sau lưng Thiên Tử sai xử sao?
“Đúng rồi, người sau lưng Thiên Tử là ai?” Anh hỏi.
Giang Quốc Đạt nói ra: “Hản là ông Cao”
“Ông Cao?”
“Ừm, một người luyện võ, thực lực cực mạnh, thế lực cũng cực lớn”
“Là ông ta phái người trộm mộ sao?”
Giang Quốc Đạt lắc đầu: “Hản là không phải, ông ta không hiểu rõ tứ đại gia tộc, căn bản là không cách nào biết được vị trí cụ thể của cổ mộ Chiêu Tử Vương, chứ đừng nói đến là cơ quan bố cục trong cổ mộ của Chiêu Tử Vương”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nổi lên nghi ngờ.
Không phải ông Cao, đó là ai?
Mà cướp đồ, rõ ràng là muốn đưa đồ vật cho anh.
Chẳng lẽ người này có quan hệ gì với anh sao?
Hay là, phía sau Thiên Tử ngoại trừ ông Cao ra thì còn có một người hoàn toàn khác?
Muốn biết những điều này, anh chỉ có trở về thành phố Tử Đằng lần nữa, đi tìm ông chủ cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự để hỏi thăm.
Tuy nói lần trước cũng đã hỏi thăm, không hỏi ra cái gì, thế nhưng anh cảm thấy, chắc chắn ông chủ cửa hàng đồ cổ số một Thiên Tự sẽ biết những điều này.
Sau khi bỏ qua những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, anh hỏi: “Dẫn tôi tới nơi này là có ý gì, chẳng lẽ chỉ vì nói cho tôi lai lịch của tứ đại gia tộc, nói cho tôi lai lịch của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ sao?”
Giang Quốc Đạt khẽ lắc đầu, ông ta chỉ vào Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ treo trên vách tường, nói: “Trong bức tranh này ẩn giấu võ công tuyệt học chí cao vô thượng, mà thứ quan trọng để mở nó chính là Thập Bát Phó Kinh Mạch Đồ trong rương, trong khoảng thời gian này tôi cũng đang nghiên cứu, thế nhưng lại xem không hiểu, không thể giải được bí mật trong bức tranh này, cậu cũng đã nhìn Thập Bát Phó Kinh Mạch Đồ”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Tôi là người đầu tiên mở cái rương ra, đúng là đã nhìn”
Giang Quốc Đạt tiếp tục nói: “Tiếp theo tình cảnh của cậu sẽ rất nguy hiểm, thế lực khắp nơi đều muốn giết cậu, hoàn toàn phá rối tình hình để đục nước béo cò, mà điều quan trọng để cậu sống tiếp chính là mạnh lên, Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ ở ngay chỗ này, cho cậu thời gian ba ngày, trong ba ngày này cậu có thể lĩnh ngộ được cái gì từ bên trong bức tranh hay không thì phải xem tạo hóa của cậu”
Giang Quốc Đạt dẫn Giang Cung Tuấn đến đây, chính là muốn cho Giang Cung Tuấn phá giải bí mật bên trong bức tranh.
Giang Cung Tuấn ở bên ngoài, không có được hướng dẫn, dựa vào sự cố gắng của mình để tu luyện ra chân khí, bước vào cảnh giới nhất cảnh.
Tiềm lực này cực kỳ đáng sợ.
Nếu như Giang Cung Tuấn có thể giải được bí mật của Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, có thể lấy được cái gì từ bên trong, vậy đối với anh mà nói sẽ có trợ giúp rất lớn, việc này cũng có thể trợ giúp nhà họ Giang tránh được một kiếp này.
Không lĩnh ngộ được cái gì, nhà họ Giang cũng không có tổn thất.
Cùng lắm thì liền phá rối.
Lấy thực lực của nhà họ Giang, thế lực khác muốn động vào nhà họ Giang, cũng phải cân nhắc một chút.
Giang Cung Tuấn cười khổ nói: “Ông cũng quá đề cao tôi rồi, ông là tiền bối võ đạo, ông cũng không có cách nào nhìn ra bí mật bên trong bức tranh, làm sao tôi có thể chứ”
“Được hay không cũng nên thử một chút, ba ngày tiếp theo, Vô Song sẽ đưa cơm cho cậu đúng giờ, cậu cứ yên tâm nghiên cứu, cậu có thể tùy ý lấy xuống quan sát, nhưng, cậu không thể mang bức tranh đi.”
Nói xong, Giang Quốc Đạt bèn xoay người rời đi.
Mật thất dưới đất lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Trên vách tường có đèn.
Ánh đèn chiếu xuống, khiến tầng hầm sáng như ban ngày.
Giang Cung Tuấn cũng rất có hứng thú với Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ này, anh cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc bên trong bức tranh này ẩn giấu bí mật gì, nhìn xem rốt cuộc bên trong bức tranh này có bí tịch võ công hay không.
Ngay lúc Giang Cung Tuấn đang nhìn chằm chằm vào Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, tiếng bước chân truyền đến.
Anh đẩy xe lăn quay người nhìn lại.
Một người phụ nữ váy trắng ôm một cái hộp nhỏ đi tới.
Cô ta là Giang Vô Song.
“Anh Giang, ông nội bảo tôi đưa hộp tới cho anh”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn khế gật đầu.
Giang Vô Song đưa hộp cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn nhận lấy.
Giang Vô Song nhìn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ trên vách tường một chút, động viên nói: “Cố lên, hy vọng anh có thể xem hiểu được bí mật bên trong bức tranh này, nếu có thể xem được, ông nội sẽ nghĩ cách lấy ba bức tranh còn lại đến, hoàn toàn phá giải bí mật bên trong bốn bức tranh”
“Tôi sẽ cố hết sức” Giang Cung Tuấn cũng không có lòng tin “Tôi đi ra ngoài trước.”
Giang Vô Song không dừng lại nhiều, sau khi để lại rương nhỏ thì xoay người rời đi.
Mật thất lại rơi vào trong yên tính lần nữa.
“Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, bảo đồ truyền thừa ngàn năm, Thập Bát Phó Kinh Mạch Đồ, cái này thật sự có quan hệ sao?”
Giang Cung Tuấn cũng mong đợi.