CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

Chương 552: Anh Không Dám Giết Tôi

Cảnh giới thứ sau là chân khí hoá thành hình. Chân khỉ có thể biến thành bất cứ thứ gì mà người đó tưởng tượng ra.

Mà muốn phô diễn kiếm khí, tiêu chuẩn tối thiểu là phải đạt đến cảnh giới thứ sáu, nhưng không phải cứ muốn biến hình là được, muốn làm vậy đòi hỏi kiếm thuật phải cao minh, đồng thời cần phải có luồng chân khí mạnh mẽ.

Giang Cung Tuấn biến chân khí thành kiếm khí làm Cửu Diễm rất đổi ngạc nhiên.

Cửu Diễm nhanh chóng né tránh.

Kiếm khí nhanh chóng đuổi theo như thể có mắt vậy.

Cửu Diễm nhanh chóng đáp xuống đất, mặt mày sa sầm, xoa hai tay vào nhau và đẩm liên tục.

Đùng! Đùng! Đùng!

Những cú đấm biến thành một cơn bão vô hình, chống lại kiếm khí.

Kiếm khí dần tan biến rồi mất hút.

Giang Cung Tuấn đứng ở phía xa kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, không ngờ tộc trưởng của Cửu tộc lại mạnh như vậy. “Khả lắm chàng trai!” Cửu Diễm nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Không ngờ rằng anh mới bước vào cảnh giới thứ hai của Thiên Tuyệt Thập Tam Kiểm đã có thể tạo ra kiểm khí. Đợi thêm một khoảng thời gian nữa, hẳn trên thế gian này không còn có ai có thể là đối thủ của anh nưa. Chỉ trách thời gian luyện võ của anh quá ngắn, cho dù hôm nay ông trời có tới đây cũng không cứu được anh rồi!”

Cửu Diễm muốn giết anh.

Vốn dĩ ông ta muốn bắt Giang Cung Tuấn để hỏi về bí mật của Tứ Đồ.

Nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn đã bộc lộ sức mạnh đáng sợ đến thế, người như vậy không thể giữ lại được, giữ lại chính là tai họa. “Vậy để xem thử ông có khả năng không đã.” Giang Cung Tuấn không hể tỏ ra sợ hãi. “Trẻ con ngông cuồng!”

Cửu Diễm rít lên.

Hắn nhảy vọt lên giữa không trung với độ cao hơn 20 mét, khua bàn tay nhăn nheo của mình một cách loạn xạ. Một luồng chân khí mạnh mẽ nhanh chóng biến thành một ngọn lửa đỏ rực. “Thiên Hoả Quyết?”

Sắc mặt Thạch Chí Bạch thoảng biến đổi.

Long Ngữ Nguyệt cũng không khỏi cảm thán: “Có thể ép tộc trưởng Cửu Diễm ra tuyệt chiêu, tên nhóc này thật ghê gớm!”

Nói xong, cô không khỏi liếc nhìn Giang Cung Tuấn. Những chiến binh của Cửu tộc đều rất phấn khích. “Thiên Hoả Quyết chính là chiêu thức dữ dội nhất của

Cửu tộc. Nghe nói đây là môn võ công do một tiền bối của Cửu tộc sáng tạo ra cách đây mấy trăm năm, trăm năm nay không có ai luyện thành công cả.”

“Một khi Thiên Hỏa Quyết xuất hiện, tên Giang Cung Tuấn nhất định phải chết.”

Đệ tử Cửu gia đều đang quan sát Cửu Diễm ở giữa không trung với ánh mắt trông đợi.

Cửu Khải Huân cũng ở trong nhóm những người mạnh nhất nhà họ Cửu. Cửu Khải Huân cũng là một kẻ đáng gờm đạt đến cảnh giới thứ năm.

Trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn lẩm bẩm: “Không biết Thiên Hoả Quyết của tộc trưởng đã tu luyện đến đâu rồi.”

Ngay khi Cửu Diễm tung chiêu, mọi người đều vô cùng sửng sốt.

Ngọn lửa càng ngày càng dâng cao trước mắt hắn. Giang Cung Tuấn nhìn chằm chằm Cửu Diễm.

Ngọn lửa trước mặt tạo thành một quả cầu lửa cháy rực phát ra tiếng xèo xèo, uy lực của quả cầu lửa quá mạnh, thậm chí còn khiến tầm nhìn trong không gian trở nên méo mó.

Ngọn lửa chói mắt khiến người ta sợ hãi không dám nhìn trực diện. “Nhóc con, đón lấy này!”

Một tiếng hét vang vọng trong không trung.

Cùng với tiếng hét ấy, một quả cầu lửa có đường kính một mét từ trên trời rơi xuống và lăn tới với sức mạnh đáng sợ.

Giang Cung Tuấn cảm thấy sự nguy hiểm lan toả trong từng làn hơi.

Dựa theo trạng thái hiện tại của anh, một khi trúng chiều nhất định sẽ bị thương nặng.

Thân của trường kiếm đặt ngang lúc này trở nên chói mắt, anh nhảy vọt lên, vung kiếm chém về phía hỏa cầu.

Kiếm khí sắc bén lao thẳng vào quả cầu lửa.

Năng lượng khủng khiếp của kiếm khí trực tiếp phá hủy quả cầu lửa.

Quả cầu lửa phát nổ và biến thành vô số ngọn lửa bắn tung tóe.

Các võ sĩ ở đằng xa nhanh chóng né tránh.

Giang Cung Tuấn đập nát quả cầu lửa, nhưng một tia lửa đã bay đến anh, anh không kịp né tránh nên đã trúng ngực.

Cơ thể anh giống như một con diều đứt dây, nhanh chóng rơi từ trên cao xuống.

Anh rơi xuống đất và bị kéo ra một đoạn mười mấy mét theo quán tính mới dừng lại.

Lưng anh ma sát với mặt đất tạo thành một cơn đau dữ dội.

Anh bò dậy một cách khó khăn rồi cúi đầu nhìn, ngực anh lúc này đã rướm máu, anh đau đến nhe răng hít hà “Mạnh thật!”

Trong lòng anh rất đỗi bất ngờ.

Nhưng ngay lúc này đôi nắm đấm lửa giáng xuống vai anh.

Cú đấm giáng xuống cộng với chân khí quét qua, ngọn lửa chưa đến Giang Cung Tuấn đã cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp, đâm vào da anh đau âm ỉ.

Anh vụt tránh.

Bùm!

Chân khí Hoả Diệm tấn công trên mặt đất, những tảng đá trên mặt đất đều vỡ nát, cho thấy sức mạnh của ngọn lửa Hoả Diệm.

Cửu Diệm đuổi theo nhanh nhẹn tung thêm vài cú đấm, Giang Cung Tuấn đang thất thế chỉ đành không ngừng né tránh, nhưng cũng không thể tránh hết, mỗi lần bị đấm trúng người đều vô cùng đau đớn.

Một ông già đang đứng ở đằng xa.

Ông ta đang mang một thanh kiếm dài.

Ông ta chính là Giang Quốc Đạt, ông ta đã đến kịp lúc. Nhưng Giang Quốc Đạt lại không ra tay.

Sức mạnh của Giang Cung Tuấn ngoài sức tưởng tượng của ông ta, ông ta muốn xem thử bản lĩnh thật sự của Giang Cung Tuấn ra sao.

Còn Giang Cung Tuấn bị đánh tan tác đang vội vàng rút lui.

Anh biết rằng nếu không dùng tuyệt chiêu anh sẽ bị đánh chết mất.

Anh lập tức vận khí công Bắc Đẩu

Sức mạnh kinh hoàng lập tức hội tụ trên cơ thể phân tán ra khắp tứ chi và từng khớp xương, sau đó vận Kim Cang Bất Hoàn Thần Công, cảm nhận cơ thể lập tức thay đổi, biến thành màu đồng, giống như một người đồng.

Đùng!

Lại một cú đấm nữa ập đến.

Khi cú đấm chạm vào cơ thể anh, phát ra âm thanh giòn tan như thể va phải thép cứng. “Sao lại…?”

Gương mặt Cửu Diễm biến sắc.

Hắn đấm vào người Giang Cung Tuấn, cánh tay của hắn tê dại, bị một sức mạnh khủng khiếp dội lại về phía sau hơn mười thước.

Thạch Chí Bạch thốt lên: “Lại là thần công ấy!”

Long Ngữ Nguyệt nhíu mày lẩm bẩm: “Đây là võ công gì? Chẳng lẽ là võ công được ghi lại trong Tứ Đồ sao?”

Giang Quốc Đạt ở phía xa cũng đang suy nghĩ, Giang Cung Tuấn toàn thân biến thành thân đồng, ông ta chưa từng thấy võ công như vậy, cũng đang suy nghĩ đây là loại võ công gì, Giang Cung Tuấn học ở đâu ra.

Chân khí tràn khắp cơ thể, Giang Cung Tuấn cảm thấy bản thân mạnh mẽ một cách kỳ lạ.

Anh cầm kiếm bước từng bước về phía Cửu Diệm. “Ông già, lần trước ông phế võ công của tôi khiến tôi vô cùng thống khổ, hôm nay tôi sẽ trả lại cho ông. “Tự tìm cái chết!”

Cửu Diễm trầm mặt, liên tục khua tay, chân khí hóa thành một thanh kiếm lửa tấn công Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn cầm trường kiếm trong tay, trong nháy mắt tăng tốc lao thẳng về phía Cửu Diễm, không ngừng múa may trường kiểm trong tay, chém tan thanh kiếm lửa đang vùn vụt lao tới.

Kiếm của anh cực kỳ nhanh.

Những người chứng kiến đều không thể nhìn rõ nhất cử nhất động của anh.

Chỉ có Cửu Diễm và Giang Quốc Đạt là có thể nhìn thấy rõ ràng. “Thật là một kiếm nhanh nhẹn.”

Cửu Diễm bị sốc.

Trước khi hắn kịp nhận ra, một thanh kiếm sắc bén đã đâm vào ngực hắn.

Hắn không ngờ đến.

Hắn là một kẻ đáng gờm trong cảnh giới thứ sáu, tu luyện Thiên Hoả Quyết, chân khí mạnh mẽ khó ai sánh bằng, lại được mệnh danh là yêu quái lửa.

Giờ hắn lại bị một tên hậu bối đâm kiếm vào ngực. “Rốt cuộc thì anh… Anh luyện thứ võ công gì…?”

Cửu Diễm sửng sốt nhìn chằm chằm vào Giang Cung

Tuấn.

Hắn không tin Giang Cung Tuấn dám giết hắn.

Hắn là tộc trưởng của Cửu tộc, còn Giang Cung Tuấn chỉ là một tên hậu bối cỏn con của nhà họ Giang.

Đừng nói đến Giang Cung Tuấn, cho dù Giang Quốc Đạt đích thân đến cũng không dám giết hắn. “Muốn biết thì đi mà hỏi Diêm Vương đi.”

Giang Cung Tuấn ấn chuôi kiếm mạnh vào. Hu!

Thanh kiếm sắt trong tay anh xuyên qua cơ thể Cửu

Diễm. “Anh..

Cửu Diễm chỉ vào Giang Cung Tuấn với vẻ mặt khó tin. Hắn bị Giang Cung Tuấn đánh bại, nhưng hắn biết

Giang Cung Tuấn không dám giết hắn, nhưng bây giờ Giang Cung Tuấn ra tay thẳng thừng như vậy.

Hắn vừa mới nói có một chữ Giang Cung Tuấn đã thu kiếm.

Anh vung tay lên, lòng bàn tay chứa một luồng chân khí mạnh mẽ.

Và bàn tay chưởng vào ngực Cửu Diễm ngay sau đó. Cơ thể ông ta uốn thành hình cánh cung và bay ngược ra ngoài.

Ông ta phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn lên trời tạo nên một bức tranh đẫm máu tuyệt đẹp.

Đùng!

Ngay sau đó, ông ta ngã xuống đất và không thể đứng dậy nữa.

Giang Cung Tuấn thản nhiên ném kiếm trên mặt đất.

Leng keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Nhìn những võ sĩ ở đằng xa.

Những võ sĩ này đang vô cùng run sợ và không ngừng lùi bước.

Bình luận

Truyện đang đọc